Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Nhưng nghĩ đến học toán cao cấp với ổng tôi muốn khóc. Thế mà mấy lời phũ phàng đó cũng nhanh chóng quẳng một bên, nhường chỗ cho những tưởng tượng ngọt mía lùi.

Bởi vì… ở ngay tầng trên nhà ông anh tôi. Cái này mà gọi đuổi ra đường á? Xin lỗi, đây là cơ hội trời ban nhé.

Thỏ ăn cỏ hang, nước được trăng trước. Thiên thời địa lợi nhân hòa. Kế hoạch hái hoa tôi chính thức mở màn!

thói quen bộ sớm. Vậy bước một kế hoạch chính là “vô tình” đụng . Trong tôi đã dựng phim: ánh ban mai mờ ảo, gió xuân dịu nhẹ, xong cùng ngắm , mập mờ lãng mạn cháy bùng.

Quá là tuyệt vời luôn!

Nhưng mà đời khác phim. Tôi ba vòng quanh chung cư vẫn thấy bóng dáng anh đâu. Trong khi bụng đói meo, thể lực yếu ớt sinh viên lười vận động đang cầu cứu.

Đúng lúc sắp bỏ cuộc từ xa, trong vầng , bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Anh mặc đồ thể thao đen đơn giản, tóc rủ xuống trán, toát vibe thanh xuân. Tôi hí hửng giơ , nhập vai cần tập:

"Ôi chao, anh , trùng hợp ghê."

Tôi lao tới, nhưng do hai dặm bụng rỗng nên máu tụt đường. tối sầm, tôi kịp nghĩ: "Xong , toi đời."

Nhưng thay vì ăn đất, tôi rơi gọn vào vòng vương mùi xà phòng. Đôi ấm áp giữ lấy vai tôi.

"Ứng Ước, hạ đường huyết à? Anh đưa đi ăn nhé."

Tôi vốn định từ chối vì kẹo trong túi, nhưng vừa mở thấy gương đẹp sát ngay, tôi tự buông kẹo.

Thôi, thế giới này vẫn cần một vài bông bạch liên yếu đuối. Tôi dựa vào anh hơn, lông mi run run, giọng ngọt ngào:

"Cảm ơn anh nha ~ ."

Ai ngờ anh hoảng:

"Hạ đường huyết nặng đến mức sức à? Anh đưa đi bệnh viện."

Tôi: … bộ coi fail. Thế là tôi chuyển sang kế hoạch… con béo.

Một buổi khác, tôi trang điểm lung linh, dắt rình mồi. hồ lấp lánh, nắng xuyên lá, vibe hồng phấn dâng trào.

Tôi vỗ mông , chỉ :

"Cục cưng, thấy anh đẹp kia ? Phi thẳng đó, kéo chị đi luôn. Hạnh phúc đời chị giao hết cho ."

lắc vẫy đuôi phấn khích.

Tôi hô: "!"

Nó lao tên bắn, kéo tôi theo. Nhưng đời đúng kiểu lật kèo: từ xa xuất hiện một Border Collie nhỏ, con háo sắc tôi lập tức quên sạch nhiệm vụ, dồn lực lao về phía nó.

Lệch hướng !

Tôi ngửa người cố ghìm, nhưng quên mất nó là hàng xịn, dây tuột, tôi cũng văng luôn. Sắp đất hôn tôi tới nơi một cánh mạnh mẽ kịp vòng eo.

Mùi hương quen thuộc. Là anh.

Tôi vẫn sợ, níu chặt áo . tôi rõ dần, gương đẹp ngay trước .

"Ứng Ước, sao ? Chân đau ?"

Tại sao lần nào gặp anh cũng là thảm hại nhỉ? Tôi lắc . béo cụp đuôi nhận lỗi.

cá chân tôi trẹo nhẹ, bước một bước là đau. Anh nửa ngồi xổm, ngón ấm áp ấn nhẹ vào cá tôi. Một cái, thêm một cái.

Gió thổi . Trẻ con ném đá xuống hồ, tiếng ùm vang cùng gợn sóng, y tim tôi đang loạn nhịp. Trên đất, bóng hai đứa kéo dài, đan xen.

Lần tiên tôi được nhìn xuống từ trên cao, lông mày anh nghiêm túc quá mức. Tôi kìm nổi nữa, liều mạng mở lời:

"Anh ."

Anh nhướng mày, đứng :

"Lại gọi anh ? Quên lần trước anh sao?"

Tôi cúi lí nhí:

"Lần này gọi bừa."

Tiếng còi xe át mất câu . Anh cúi xuống hơn, đen nhìn tôi:

" gì cơ?"

Tim tôi nóng rực, thôi miên:

"Anh , anh muốn thân hơn với anh ?"

Anh sững người:

"Ví dụ?"

Ví dụ … hòa thân.

Nhưng chưa kịp giọng ông anh tôi vang :

"Ứng Ước, về ăn thôi."

Đồ phá game đi dép lê, xách túi bánh bao đứng đó. Lãng mạn tan vỡ. Anh ta luyên thuyên với mấy câu xem ai làm bố ai.

Tùy chỉnh
Danh sách chương