Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trên đường về, tự nhiên anh tôi dừng lại, lẩm bẩm nghi ngờ:
"Tối qua nó không về trường à, sao sáng nay lại ở đây?"
Tôi đứng chết lặng, quay đầu về phía ban nãy thấy Trần .
Anh thong dong đi bộ, chẳng có dấu hiệu người vừa chạy bộ. Vậy thì…
Lẽ , người dày công sắp xếp cuộc gặp tình cờ không chỉ có mình tôi?
Tôi không kịp xác minh vấn đề này.
Ông anh tôi vin vào cái lý do học thoái hóa về tiểu học, thế là quăng luôn cái gánh kèm cho tôi sang vai Trần .
kèm , học bá kèm học, mắt vô tình chạm nhau lúc giảng bài, kiểu vô thức lại ngồi sát thêm.
xuống là bàn tay anh cầm bút, gân xanh xương khớp rõ từng li từng tí. Ngẩng lên thì ôi thôi cái góc nghiêng thần thánh, sống mũi , nét ra nét nấy.
Y chang phim thanh xuân vườn trường!
Nhưng đời thực thì phũ lắm. Tôi chẳng có soái ca dịu dàng hết, chỉ có ông thầy nghiêm quân đội.
Bẩm sinh tôi đã dốt , học lệch từ bé. Tiếng Anh có thể 146 điểm, thì… chắc bằng lẻ phần mười thôi. Mà nhiều khi không tới.
Nên kèm tôi đâu kiểu vá lỗ hổng kiến thức, mà là xây lại từ móng.
Từ thư viện, quán cà phê đến tiệm bánh ngọt, chỗ thấy hai đứa miệt mài học. Nhưng sau khi cắn nát cái nắp bút thứ tám, tôi vẫn chẳng ngấm nổi cái gì gọi là .
bài kiểm tra toàn vòng tròn đỏ, lòng tôi đau cắt. Ai mà muốn lộ ngu dốt trước mặt chứ.
Tôi cắn môi, lí nhí:
" không không nghe giảng, mà thật sự không hiểu nổi thôi."
"Kèm chắc cực lắm đúng không? Hay là anh đừng dạy nữa, mỗi ngày anh làm thí nghiệm đã bận muốn xỉu ."
Nói xong, tôi ngó sang thì thấy Trần cúi đầu nghịch điện thoại, không rõ biểu cảm. Tôi thở dài:
"Trần , có anh đang giận không? Đừng giận mà, mời anh uống cà phê nhé?"
"Đừng uống cà phê nữa, ăn bánh ngọt đi."
Anh đưa cái điện thoại qua trước mặt tôi, màn hình hiện đơn hàng bánh ngọt vừa đặt xong.
Hả?
Anh bình thản mở miệng:
"Não bộ muốn hoạt động thì có tinh bột chuyển hóa đường."
", ăn thêm chút đi."
Trời đất ơi, sao ánh mắt anh tôi dịu dàng thế, kiểu hiền hiền… mà lại đang con heo ngu ngốc vậy chứ!
Tối , tôi lén dùng acc phụ lên mạng cầu :
"[Bị người mình thích nhận định là thiểu năng, tôi hội không?]"
Acc này tôi lập chỉ để xả linh tinh. Post toàn mấy dòng nhảm :
Lại combat trận với ông anh.
Hoàng hôn hôm nay đẹp ghê.
Mèo ven đường kêu meo meo với tôi.
Nghe đồn quán nướng mới mở ngon lắm, muốn đi thử…
Ai ngờ giờ lại biến trạm hộ.
Bình luận thì thẳng thắn tát nước:
[Hết hội , chắc anh ấy sợ ngu ngốc phát tác .]
[Tình yêu dựa vào hấp dẫn, chứ ai rảnh mà mãi thiên vị cái ngu .]
[Chủ blog đăng vậy mà không tự biết đáp án à?]
! Toàn bình luận ác ý! Nhưng trong biển chua cay , vẫn có hai comment an ủi.
Thượng Hảo : [Mọi người làm quá , con trai thấy con gái ngốc thì nhiều khi là ánh mắt cưng chiều ! Ngọt xỉu, mờ ám lắm luôn!]
Thượng Hảo : [Chị ơi, có hội nha, nhiều là đằng khác!]
Cô ấy nhắn riêng cho tôi, kể tận tình cách cưa đổ . Tôi mừng bắt được quân sư, kể chuyện tôi với Trần . Bên kia đọc xong sốc:
[ giống á, nghiên sinh Đại học . Và trụ cột tổ quốc giờ là bạn trai !]
Ủa trùng hợp dữ! Tôi gõ ngay:
Nhật ký tiểu hồ điệp: [ là nghiên sinh Đại học ]
Thượng Hảo : [Duyên phận là cây cầu chị ơi! xem ảnh đăng , kiến trúc quen quá. sống gần Đại học đúng không? ở Đại học Sư phạm , tối nay hẹn ăn tối nha?]
Chưa kịp hí hửng thì cửa ký túc xá cái rầm. Sở xông vào, giơ điện thoại, màn hình hiện đúng WeChat phụ tôi.