Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Về nhà, tôi gọi hai bảo vệ giúp tôi đưa anh lên phòng.
Nửa đường, Hoắc Cảnh Thần tỉnh lại lần nữa, lại bị tôi giơ đánh ngất.
Tôi không phải cô chủ chỉ biết làm nũng, còn có sức mạnh và thủ đoạn.
Tôi muốn đi ngoài mua xích sắt và còng , đề phòng khi tôi ngoài Hoắc Cảnh Thần tỉnh lại muốn chạy trốn.
Tôi tìm dây thừng trói anh lại giống như trói bánh tét.
thường khi đọc tiểu thuyết thích xem thể loại giam cầm, cưỡng chế yêu, bây giờ đến lượt tôi trải nghiệm sự kích thích này rồi.
Trời má! Tôi giỏi quá rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi tràn đầy nhiệt huyết, lại nở nụ cười của nhân vật phản diện.
"Há há há."
Tôi phí hết sức mới mua được còng và xích sắt về.
Lúc tôi dùng còng và xích sắt trói Hoắc Cảnh Thần lại, trong đầu vang lên giọng nói.
"Làm như vậy không hay lắm nhỉ?"
Tôi không dừng , trả lời cô ấy.
"Bây giờ chỉ có thể dùng cách ngu xuẩn nhất này thôi, dù sao cũng tốt hơn để anh ta đi tìm chết."
Cô ấy khẽ nói: "Ừm!" đó biến mất.
Trước khi xuyên vào quyển sách này, tôi rất khổ sở, đáng thương.
Bố mất sớm, mẹ bị liệt, em trai còn đi học và tôi như tan vỡ.
Năm tôi 15 tuổi, bố say rượu, chở mẹ gây tai nạn đụng chết người. Ông ấy cũng mất mạng.
Mà mẹ tôi bị liệt nửa người, bánh răng vận mệnh chuyển động, tôi rơi vào vực thẳm đau khổ.
Vì bồi thưởng đối phương, tôi bán nhà, nhưng vẫn thiếu một khoản lớn.
khi tôi tốt nghiệp cấp ba đành phải bỏ học làm công kiếm tiền nuôi gia đình, trả nợ.
Có thể nói, từ khi hiểu chuyện, nửa đời trước của tôi chưa từng sống vì bản .
Cuộc sống khó khăn, nhưng tôi vẫn yêu tổ quốc, yêu mọi người, yêu cuộc sống.
Tôi tuân theo luật pháp, kính già yêu trẻ, thậm chí lúc ăn lòng nướng ở ven đường cũng sẽ chia mèo hoang một nửa.
Bởi vì quá bận, tôi không có thời gian yêu đương. Chuyện giải trí duy nhất khi ̉nh rỗi chính là đọc tiểu thuyết.
Trước khi chết, tôi đã xem một quyển tiểu thuyết ngọt sủng, trong đó nữ phụ độc ác có tên trùng với tôi, Hà .
Cô ấy là con gái nhà giàu, được bố mẹ yêu thương, còn có anh trai làm tổng giám đốc, từ nhỏ luôn được yêu thương.
Nhưng cô ấy yêu chính mà không có được nên luôn đối đầu với nữ chính.
Lúc kết thúc truyện, vì trả thù nữ chính nên bắt cóc cô ta đến kho hàng cũ kỹ, chuẩn bị lửa định thiêu chết nữ chính. Kết quả trời xui đất khiến thế nào, nữ chính được chính cứu, còn bản lại chết trong kho hàng.
Lúc xem đến đây, tôi không nhịn được mà bình luận mắng.
"Nữ phụ vừa có tiền lại có nhan sắc, nhất định phải giành chính làm gì chứ? chính là thứ gì đó rất quý giá à? Nếu như tôi là nữ phụ thì tốt rồi, mỗi ngày vui chơi giải trí khắp nơi, muốn người đàn ông nào mà không có. Haiz, đáng tiếc cùng tên lại khác mệnh."
Tôi nghĩ đến nhân vật phản diện Hoắc Cảnh Thần, kết cục của anh cũng là nhảy sông mà chết, trong lòng hơi xúc động.
"Nhân vật phản diện cũng đáng tiếc thật, tác giả anh ta thế bi thảm, nhưng không phải chủ, cuối cùng lại không kết thúc đẹp. Nếu như tôi là nữ phụ, tôi sẽ ̣n nhân vật phản diện."
Ai ngờ ngày hôm , lúc trên đường tôi đi làm xảy tai nạn xe cộ.
Trước khi chết, trong lòng tôi vẫn nghĩ mình không thể chết, tôi vẫn chưa sống đủ, chưa từng yêu đương lần nào!
Linh hồn của tôi gặp sứ Địa Ngục, cô ấy nói tôi âm khí quá nặng, chấp niệm quá sâu nên không thể quay về dương gian, cũng không thể đi đầu thai.
Trong chín chín tám mươi mốt ngày, phải tìm một người đàn ông thuần dương. khi thu gom đủ dương khí mới có thể quyết định hướng đi của tôi.
Nếu như không tìm đủ dương khí, tôi sẽ rơi vào súc sinh đạo, kiếp chỉ có thể đầu thai thành gia súc.
Sứ Địa Ngục vung lên, tôi xuyên vào trong thể của nữ phụ.
*
Vừa xuyên qua, đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một giọng nói.
"Chào mừng đi vào thế giới của tôi Hà Lạc."
Tôi kinh ngạc, thử hỏi: "Hệ… Hệ thống à?"
Giọng nói trong đầu tôi như cạn lời: "Không phải, cô có thể đừng xem nhiều tiểu thuyết như vậy được không?"
Hửm? Tôi đã xuyên sách rồi mà còn nói chuyện này với tôi?
"Xin lỗi, cô là?"
"Tôi là Hà ban đầu."
Tôi lại kinh ngạc lần nữa, nhưng lần này hơi áy náy.
"Xin lỗi, tôi đã chiếm thể của cô rồi."
"Cô đừng cảm thấy áy náy, không phải cô chiếm thể tôi, mà là tôi ̣n cô."
Trong đầu tôi hiện lên một vạn dấu hỏi.
"Có ý gì?"
" khi tôi nhìn thấy bình luận trực tiếp đã thức tỉnh ý thức bản , biết mình là nữ phụ độc ác trong một quyển sách."
Tôi biết rõ vận mệnh của mình và mỗi người trong sách.
Tôi từng thử thay đổi kết cục nhiều lần, nhưng lần nào làm lệch cốt truyện đều bị tác giả sửa đổi.
Thật , tôi không thích chính, cũng không muốn làm nữ phụ độc ác.
Người tôi thích là Hoắc Cảnh Thần, nhưng tác giả lại không miêu tả trong sách.
Hoắc Cảnh Thần đã cứu tôi hai lần, một lần tôi ngoài bị đám lưu manh ở ngoài trường bắt nạt, anh đuổi những người kia đi.
Còn một lần trong phòng thí nghiệm xảy hỏa hoạn, Hoắc Cảnh Thần và Cố Vân Phàm ( chính) cùng xông vào đám cháy cứu người.
Cố Vân Phàm cứu được Khương Tâm Du (Nữ chính), mà Hoắc Cảnh Thần thuận cứu được tôi ở góc khuất.
dù anh không hề nhớ tôi, nhưng tôi vẫn nhớ anh.
Tôi đứng ở đầu câu chuyện, tỉnh táo nhìn kết cục giữa mình và Hoắc Cảnh Thần chắc chắn phải chết nhưng không thể làm được gì.
Đến ngày đó, tôi nhìn thấy bình luận của cô trong bình luận trực tiếp, khi đó tôi nghĩ nếu cô là tôi thì tốt rồi.