Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cô không bị cốt truyện khống chế, có ý thức riêng, có lẽ thay đổi được kết cục. Thần kỳ thật, tôi vừa nghĩ vậy thì cô đã xuyên vào trong thân thể tôi."
Tôi nghe được mà há hốc mồm.
"Nhưng tôi có thể làm được gì chứ? Tôi không biết gì cả, chẳng làm được gì."
Trong đầu tôi vang tiếng cầu khẩn đầy đau khổ của Lạc Lạc.
"Bây giờ Hoắc Cảnh Thần muốn tự vận, xin cô, hãy làm gì đó đi. Cô làm gì cũng được, co bánh răng vận mệnh có cơ hội chuyển động."
Tôi nghe cô ấy nói xong, vội vàng đi siêu thị mua rất nhiều thứ cần thiết, đó mới đi đến cầu lớn vượt sông.
Tôi cắn hạt dưa nhìn Hoắc Cảnh Thần xuống dưới.
Đúng là đẹp trai đến mức khiến người ta ghen tỵ, cả người đầy hormone của đàn ông.
Quan trọng là anh giữ thân trong sạch vì nữ chính, đến nay vẫn là trai tân.
Chẳng phải đây là đàn ông thuần dương tôi cần à? Ha ha, đúng là không tốn công mà có được.
Tôi mở miệng nói với anh: "Này, anh đẹp trai như vậy chết đáng tiếc quá. Trước khi anh chết có thể ngủ với tôi một lần không? Xem như làm việc thiện tích đức đi, xin anh đó…"
*
Lúc Hoắc Cảnh Thần tỉnh lại, tôi đang ngồi ghế đối diện anh bôi sơn màu đỏ chót cho móng chân.
Anh sờ đầu hơi đau của mình, nhìn xung quanh hỏi.
"Tôi đang ở đâu?"
Tôi không ngẩng đầu nói: "Nhà tôi, này cũng là nhà của anh."
Hoắc Cảnh Thần khoát tay, còng tay và xích sắt phát ra tiếng vang loảng xoảng lạnh lẽo.
"Cô bị bệnh à? Sao lại khóa tôi lại."
Tôi đắc dĩ nhìn anh.
"Không khóa anh lại, anh chạy thì phải làm sao đây?"
Hoắc Cảnh Thần tức giận đập giường.
"Cô làm vậy là phạm pháp."
Trời má! Một nhân vật phản diện trùm pháp chế như anh lại nói chuyện này với nữ phụ độc ác là tôi?
"Vậy anh báo cảnh sát bắt tôi đi! Ôi, tôi quên mất bây giờ anh không có điện thoại, ngoan ngoãn ở yên đây cho tôi đi…"
Hoắc Cảnh Thần tức giận.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Tôi nói thẳng: "Anh!"
Anh nghe tôi nói thẳng như vậy, tức giận đến mức mặt đỏ rần.
"Một cô gái như cô sao lại có thể phóng đãng như vậy?"
"Tôi chính là tôi, pháo hoa khác biệt bầu trời."
Có lẽ tôi phát biểu quá vô lý, nên Hoắc Cảnh Thần nhìn tôi với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, cuối cùng tức giận bất lực nói.
"Cô là kẻ điên, mau thả tôi ra ngay."
Tôi đắc ý hất cằm : "Anh nghĩ hay lắm, mạng của anh do tôi cứu về, từ hôm nay trở đi anh sống là người của Lạc Lạc, chết là ma của Lạc Lạc, hóa thành tro cũng phải trở thành phân bón trong vườn hoa của tôi."
Hoắc Cảnh Thần nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên trong ánh mắt dâng cảm xúc khiến tôi không hiểu nỗi.
Bỗng nhiên giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn nhiều, cau mày dùng giọng điệu chất vấn hỏi tôi: "Cô… Cô vừa nói gì?"
Tôi đắc dĩ.
"Tôi nói anh nghĩ hay lắm."
Anh nhìn tôi với vẻ mong chờ.
"Không, không phải câu này."
"Tôi nói mạng của anh do tôi cứu về."
"Còn… Còn gì nữa?"
"Từ hôm nay trở đi anh sống là người của Lạc Lạc, chết là ma của Lạc Lạc, hóa thành tro cũng phải trở thành phân bón trong vườn hoa của tôi."
Đột nhiên trong ánh mắt anh hiện vẻ phức tạp khác thường, có đau lòng, có vui mừng, có hoài nghi, có kỳ vọng và bất an.
Chỉ một lát , anh cúi đầu, dường như không còn sức nữa, mệt mỏi ngồi đó, không nói gì.
Có lẽ giờ phút này tôi đã hiểu được tâm trạng của anh.
Hoắc Cảnh Thần là nhân vật phản diện, từ nhỏ đã có thân thế bi thảm.
Lúc anh còn nhỏ, bố mẹ đã ly hôn, bố mẹ kết hôn với người khác.
Không ai cần anh cả, anh bị đá qua đá lại giống như một quả bóng.
Cuối cùng, anh theo bà nội sống ở nhà chú, nửa đời trước gần như đều là nhờ ở đậu.
Bà nội đối xử anh không tệ, nhưng lại thương yêu hai con của chú hơn. nhỏ lớn, anh chưa từng nhận được sự ưu ái của kỳ ai.
Nữ chính là hàng xóm của anh, thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn . Thế nhưng khi trưởng lại yêu nam chính trời rơi xuống.
Cả đời Hoắc Cảnh Thần chưa từng được ai kiên định chọn lựa.
Có lẽ câu nói vô tâm của tôi chạm nơi nhạy cảm mềm yếu nhất trong lòng anh.
, bụng anh lại phát ra tiếng "Ọc ọc" không .
Tôi bật cười: " rồi không? Tôi đi nấu cơm cho anh."
Anh đỏ mặt, ngẩng cao , quay mặt sang chỗ khác, cứng rắn nói: "Không có! Cho dù có c.h.ế.t , tôi cũng sẽ không một hạt cơm nào của cô."
*
Tôi không để ý anh, đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh, tìm được ít nguyên liệu có dùng.
đó nấu một dĩa trứng xào cà chua, thịt xào ớt xanh, sườn xào chua ngọt một bát canh trứng rong biển.
May mà tay nghề tôi không tệ, nấu được ba món và một món canh với hương vị màu sắc đủ đầy.
Tôi chuyển chiếc bàn nhỏ đến bên giường, dọn thức bàn.
Thức nóng hổi tỏa ra mùi thơm nồng nàn.
Hoắc Cảnh Thần ôm ngực nằm giường đưa lưng về phía tôi, tôi gọi một tiếng.
" cơm!"
Anh không nhúc nhích, không trả lời tôi.
Tôi cũng không giận, bưng cơm rồi ngon lành, còn cố ý chép miệng.
Tôi đảm bảo nếu mẹ tôi nhìn thấy dáng vẻ này của tôi thì sẽ đánh tôi chết.
"Ôi, món thơm quá! Làm ma đói kiếp đầu thai cũng không có cơm đâu."
Trong sách viết, lúc Hoắc Cảnh Thần vào tuổi dậy thì vì không có tiền, lại đang tuổi lớn nên thường bữa đói bữa no.
Anh đã trải qua cảm giác đói khát, biết cũng không tốt đẹp gì, đột nhiên ngồi bật dậy.
Đúng là ma đói.