Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Lúc tôi xuyên qua, bộ truyện đã chuẩn bị kết thúc. Trùm phản diện Hoắc Cảnh Thần thất bại thảm hại, chỉ muốn chết. Anh đứng cầu lớn vượt sông, chuẩn bị nhảy xuống.

Tôi cắn hạt dưa, đứng cách đó không xa, nhìn anh từ xuống dưới.

Lông mày rậm, đường nét góc cạnh, môi hổng răng trắng, dáng vẻ vô cùng tuấn tú.

Dáng người cũng siêu thực, eo hẹp, người cao chân dài, quần áo bao phủ cơ bắp như ẩn như hiện.

Chậc chậc, cực phẩm, cực phẩm nhân gian. Tôi nuốt nước bọt, mở miệng nói: "Này! Anh đẹp trai như vậy, chết đáng tiếc quá. Trước chết anh có thể ngủ với tôi một lần không? Xem như làm việc thiện tích đức đi, xin anh…"

*

Hoắc Cảnh Thần nghe tôi nói vậy, vô cùng kinh ngạc, nhíu lông mày lạnh lùng liếc nhìn tôi.

"Cút cho tôi!"

Giọng nói trầm trầm lại thu hút, nhưng lạnh lẽo đến mức khiến tôi như muốn đóng băng.

Haiz, đúng là không lịch sự gì cả.

"Chẳng lẽ anh không muốn nếm thử cảm giác làm chuyện nam nữ trước chết à?"

Trong sách có nói, mặc dù Hoắc Cảnh Thần yêu nữ chính mà không có được, nhưng vẫn vì cô mà giữ mình.

Anh ngửa mặt 45 độ nhìn lên trời, đau khổ nhắm mắt lại, không kiên nhẫn, hung hăng nói với tôi.

"Câm miệng! Nếu nói nhảm nữa có tin tôi sẽ giết chết cô không?"

Tôi đỏ mặt cúi đầu xuống, ngón xoắn lấy nhau trước ngực, ngượng ngùng hỏi anh.

"Sao… Làm sao? Làm… Làm ở đâu?"

Hoắc Cảnh Thần bất đắc dĩ đỡ trán, hít một hơi thật sâu, xem ra không còn cách nào nữa.

Anh lấy đồng hồ ngọc bích Patek Philippe màu đen trị giá triệu tệ xuống ném cho tôi.

"Bây giờ cô có thể để tôi yên tĩnh một lát không?"

Tôi hà hơi vào mặt đồng hồ, dùng áo khẽ lau, cười ha ha.

"Không thể."

Tôi muốn đồng hồ, người tôi cũng muốn. Nếu tôi đã muốn cả thì cả phải là của tôi.

Hoắc Cảnh Thần suy sụp ngồi xuống, đôi chân dài vắt vẻo cầu hư muốn sụp đổ.

Đôi mắt anh trống rỗng nhìn qua mặt sông, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Tôi không hề có kinh nghiệm về chuyện khuyên nhủ, chỉ có thể nói lại những lời đã học TV.

"Haiz, cuộc đời có gì mà không vượt qua được, anh còn trẻ như thế, đừng nghĩ bế tắc quá. Hãy nghĩ đến người nhà của anh, nghĩ đến bố mẹ anh…"

Tôi còn chưa nói xong, Hoắc Cảnh Thần không suy nghĩ gì đã nhảy xuống.

"Tõm tõm" rơi xuống biển.

Tiêu rồi, vậy mà tôi quên mất anh bị bố không thương, mẹ không yêu, nữ chính anh yêu mà không có được cũng trở mặt thành thù.

Chời má, xem não heo của tôi này.

Hoắc Cảnh Thần vùng vẫy mấy lần trong nước, đó chìm hẳn không còn động tĩnh gì.

May mà tôi đã chuẩn bị từ sớm, mặc phao cứu hộ, cánh cũng buộc chiếc phao, lưng đeo phao kéo.

Không vì gì khác, chỉ vì sợ chết, trước cứu người phải đảm bảo bản thân an toàn.

Không không biết lượng sức, nếu không chưa cứu được người còn khiến mình gặp nguy hiểm.

Tôi nhảy lên, tiếng "Tõm tõm" vang lên cũng rơi vào nước. tôi và Hoắc Cảnh Thần vùng vẫy dưới nước một lát cũng nổi lên.

Tôi lật anh , để mặt hướng lên , lợi dụng lực đẩy của từ từ kéo anh vào bờ.

*

Anh cao lớn, mạnh như trâu, tôi phải dùng hết sức mới kéo anh vào bờ được.

Nhất định phải cấp cứu ngay, không thể chậm trễ.

Tôi đưa dùng sức đè lên cơ bụng ́m múi săn chắc của Hoắc Cảnh Thần.

Chậc chậc, cảm giác này quá tuyệt vời, tôi lén sờ thêm mấy lần.

Hoắc Cảnh Thần phun ra mấy ngụm nước nhưng vẫn nằm yên đó.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải hôn hấp nhân tạo, mở miệng anh ra hít sâu một hơi hôn lên.

Có cảm giác mềm mềm, mịn mịn, đàn hồi đẻ lại dư vị vô tận.

Khoan đã, bây giờ không phải lúc giở trò lưu manh, ôi trời, mình thật đáng chết.

hô hấp nhân ̣o mấy lần, Hoắc Cảnh Thần ho khan vài tiếng rồi tỉnh lại.

Anh lảo đảo đứng lên, vuốt ve bờ môi của mình, vẻ mặt u oán nhìn tôi.

"Đồ lưu manh, rốt cuộc cô làm gì tôi rồi?"

Đúng là ồn quá.

Tôi khẽ đánh vào gáy anh khiến anh bất tỉnh.

Tôi tìm thanh niên có vẻ đáng tin ở gần đó giúp đưa Hoắc Cảnh Thần lên xe.

Môt cậu sinh viên chỉ vào Hoắc Cảnh Thần, nói: "Chị, dường như anh sắp chết rồi, chúng đưa anh đến bệnh viện đi!"

Tôi vỗ đầu cậu .

"Anh ấy đẹp trai như vậy, đương nhiên phải đưa anh ấy đến khách sạn, đi bệnh viện gì chứ?"

Cậu nhìn tôi với vẻ ấm ức.

"Chị trông đẹp như vậy mà lại là người xấu, tôi phải báo cảnh sát bắt chị."

Không biết sinh viên bây giờ rất cảnh giác hay có ý thức pháp luật, cậu lấy điện thoại di động ra gọi 110.

Tôi ́i mặt, vội giải thích.

"Anh ấy không sao cả, tôi và anh ấy là người yêu, chúng tôi cãi nhau muốn chia , anh ấy nghĩ quẩn nên muốn tự vận thôi!"

người bọn họ để dưới mũi Hoắc Cảnh Thần để kiểm tra.

"Anh ấy còn thở, vẫn chưa chết."

Tôi thở dài một hơi.

"Đương nhiên rồi, vất vả lắm tôi mới cứu anh ấy lên được, sao có thể hại anh ấy được chứ."

cậu sinh viên nghe vậy mới nhiệt tình giúp tôi đỡ Hoắc Cảnh Thần lên xe.

Tôi chạy xe vè nhà, nhìn qua kính chiếu hậu thấy người đàn ông tuấn tú nằm phía , trong lòng vui như nở hoa.

Há há há, từ hôm nay người tôi cứu được sẽ là của tôi.

Cảm ơn quà tặng từ trời đất.

Tùy chỉnh
Danh sách chương