Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Người đàn ông tôi chọn nhất ̣nh phải có được.

Không chiếm được thì sẽ cướp, không giành được thì sẽ trộm, trộm không được thì bỏ thuốc, có chí ắt làm nên.

Tôi mặc áo ngủ mỏng manh lén vào phòng bị Hoắc Cảnh Thần đuổi 9981 lần.

Tôi bỏ thêm thuốc vào nước của anh.

Sau khi Hoắc Cảnh Thần uống xong, cả người nóng hổi, đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn tôi với vẻ không thể tin được.

"Hà Lạc Lạc, cô cho tôi uống gì đó?"

Tôi cười đến hèn mọn.

"Một loại thuốc để anh giải phóng tình dục, nào, đừng khách sáo, để tôi trở thành thuốc giải của anh !"

Hoắc Cảnh Thần trợn mắt nhìn tôi.

"Người không vì mình trời tru đất diệt, anh nói đúng không. Đừng nói nhảm nữa, chúng ta mau ngủ với nhau …"

Hoắc Cảnh Thần vội đứng dậy chạy vào phòng tắm.

"Cô đừng mơ, tôi sẽ không để cô được ý."

Tôi bấm chốt cửa.

"Đừng mà, cùng tắm ."

Đệch, làm gì cũng không mở cửa được, cửa bị khóa trái, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Tôi sốt ruột đến mức hô to.

"Hoắc Cảnh Thần, anh mau , bị bỏ thuốc thì nên làm chuyện nên làm để giải, đừng nhịn, sẽ tổn thương thân thể."

Giọng nói phẫn nộ của Hoắc Cảnh Thần xuyên qua cửa đập vào lỗ tai của tôi.

"Cô mà mở, đồ phụ nữ xấu xa, tôi sẽ không để cô chiếm được tôi."

Haiz, đúng là đàn ông lạnh lùng vô tình.

*

Tôi nhìn thời gian trôi qua từng ngày, không còn kiên nhẫn nữa, một kế không thành, tôi lại tính kế tiếp.

Cảm động không được thì tác động, không thuyết phục được thì ngủ phục.

Hoắc Cảnh Thần ăn cơm uống nước bắt cẩn thận từng li từng tí, tôi thắp mê hương trong phòng anh.

Chờ sau khi anh ngủ say sẽ trói anh lại.

Chậc, gương mặt đẹp trai này, dáng người mê người này, dáng vẻ mạnh mẽ này, cảm giác không khí vỡ vụn này.

Tôi thấy cả người khô nóng, thú tính bùng lên.

Lúc này, tôi mặc đồ da, cầm roi da, chậm ̃i đến gần Hoắc Cảnh Thần đã thức.

Hoắc Cảnh Thần hoảng sợ vừa tuyệt vọng.

"Hà Lạc Lạc, cô điên rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Tôi cười hèn mọn.

"Ngoại trừ anh, tôi không muốn làm gì cả, ha ha."

Hoắc Cảnh Thần tức giận trừng mắt.

"Dưa hái xanh không ngọt."

"Mặc dù dưa hái xanh không ngọt nhưng có thể giải khát, quả đắng cũng là quả, anh theo tôi …"

Hoắc Cảnh Thần né của tôi, nghiêng , vẻ mặt nghiêm túc.

"Cho dù cô đạt được cơ thể nhưng không có được lòng tôi."

Tôi quất roi da nhỏ lên lồng ngực anh.

"Tôi cần thân xác của anh là được, cần thứ vô dụng lòng dạ của anh làm gì?"

Nói xong tôi xô ngã anh, hôn lung tung, đưa cởi nút áo của anh .

Sắc Hoắc Cảnh Thần đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn, trái tim đập loạn nhịp.

Anh không thể nào tránh thoát, chỉ đành tỏ vẻ cho dù chết cũng không phục tùy tôi muốn làm gì thì làm.

"Hà Lạc Lạc, cô khốn kiếp…"

Tôi không quan tâm, nhìn cơ ngực gợi cảm, cơ bụng, đường nhân ngư của anh.

Phụ nữ mạnh mẽ tôi thì đáng được ăn ngon thế .

Ngay khi tôi sắp thành công, trong đột nhiên vang lên tiếng gào chói tai của Hà Lạc Lạc.

"Á á á á á á á… Hà Lạc Lạc, sao cô làm vậy được? Cưỡng ép yêu à? Quan trọng là yêu, chứ không phải là cưỡng ép! Cô làm vậy khác phạm tội cưỡng bức chứ?”

Ờm… Chuyện này… Bị nữ phụ độc ác nói vậy, tôi cũng thấy hơi xấu hổ.

Bàn đang kéo quần của Hoắc Cảnh Thần khựng , rồi tôi luyến tiếc kéo quần anh lên.

Hoắc Cảnh Thần tôi, ánh đầy không tin nổi.

"Cô sao vậy… Sao lại dừng lại?"

Tôi cười gượng: "Xin lỗi, tôi hơi bốc đồng, chợt nhớ quần áo trên lầu vẫn chưa thu, tôi thu chút."

Tôi đứng dậy định rời , thì Hoắc Cảnh Thần lên tiếng: "Đừng ."

Tôi áy náy gật .

"Ừm, anh nói không thì không, tôi tôn trọng suy nghĩ của anh, sẽ không ép anh."

Anh nhìn tôi chằm chằm, trên , trên lỗ tai, làn da trắng nõn dần đỏ lên.

"Đừng ."

Tôi nghe anh nói vây, chợt sững sờ.

"Anh nói gì?"

Hoắc Cảnh Thần ngồi dậy, tới gần tôi, nhanh chóng hôn lên mặt tôi.

"Tôi nói đừng , tiếp tục ."

Má, trời ơi! Tôi kinh ngạc đến mức có thể nhét mười quả trứng gà vào miệng.

Chủ động biến thành bị động, đột nhiên tôi không biết phải làm sao, bắt đầu sợ hãi.

"Chuyện đó… À… Lần sau bàn !"

Hoắc Cảnh Thần nhếch miệng, cười lạnh.

"Hừ, đồ hèn nhát."

Đúng đúng đúng, tôi là đồ hèn nhát, tôi nhận.

Đột nhiên dây thừng trên bị anh lắc rơi xuống, anh xoa nơi bị trói đỏ lên.

Đệch, thì anh mở được, hừm, đúng là quá xấu xa rồi.

Anh chậm ̃i nhích đến gần tôi, ánh mắt có vẻ muốn chiếm hữu, cả người tỏa vẻ nguy hiểm.

Hoắc Cảnh Thần nắm cổ tôi, kéo nhẹ, tôi rơi vào lồng ngực nóng bỏng của anh.

Anh đưa một ôm eo tôi.

"Bỏ dở nửa chừng không tốt chút nào, tiếp tục , đến khi anh muốn dừng lại mới thôi."

Hà Lạc Lạc trong đầu tôi thở một hơi, biến mất.

Hoắc Cảnh Thần đúng là cầm thú, tôi bị anh ăn sạch, giày vò đến đêm.

Cuối cùng cả người mệt mỏi, mềm nhũn nằm sấp trên người anh ngủ say.

Tùy chỉnh
Danh sách chương