Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Từ đó, tôi Chu tacit hiểu nhau – nhắc tới cái tên ấy nữa.
Mỗi ngày đến ăn, anh đều mang theo quà nhỏ: khi thì nhành hoa dại ven đường, trang sức hàng hiệu mới ra. Tôi nhận quà, chọc anh:
"Trước kia thuê tôi nấu ăn, mỗi năm mất tám triệu. Giờ tới ăn, vừa trả tiền, vừa tặng quà. Tám triệu chắc đủ đâu?"
Anh hiền:
"Miễn em vui là được."
Bắt gặp ánh mắt sâu hun hút kia, tim tôi đập loạn nhịp.
Nửa năm sau, hôm anh tới, mang theo bó hoa hồng thật to. Tôi ngẩn người, dám nhận, bèn hỏi:
"Anh biết tặng hoa hồng nghĩa là gì ?"
Chu gật đầu, mắt dán chặt tôi:
"Nghĩa là từ nay về sau tiền anh… đều giao em quản. Vậy… em đồng ý ?"
Quản tiền á? Ai mà chê? Tôi khẽ, gật đầu.
Chuyện tình tôi anh tiến triển nhanh, chẳng mấy chốc đã quyết định .
Hôn diễn ra vào cuối tuần nắng đẹp, khách toàn bạn bè thân khách ruột nhà hàng. Tôi mặc váy trắng, ngồi phòng chờ trang điểm. Chú Lý đứng bên rưng rưng:
" biết đâu, nghe tin Tổng , tôi xúc động muốn khóc. May quá… là . Đời tôi coi như thấy ánh sáng rồi."
Ông nhớ câu tôi từng nói khi xin nghỉ việc, giờ thì đầy hạnh phúc thay tôi.
Tôi thoáng sững người. Đúng là lâu rồi nghe tin gì về nữa. Nhưng tránh trời chẳng khỏi nắng.
Ngay tôi khoác Chu chuẩn bị bước sân khấu trao nhẫn…
Cửa đường bị đạp tung!
xông vào như bão, tóc tai rối, mắt hoang dại, còn cầm chai thủy tinh.
"Hạ Kiều! Đồ biết xấu hổ! chỉ phá hoại tình cảm giữa tôi Anh Chu, giờ còn dám cướp hôn ! Đi chết đi!!"
gào , lao về phía tôi, chai thủy tinh giơ cao – bên là axit sunfuric!
May mà Chu lo xa, cho bảo vệ canh sẵn. Họ lao khống chế, ép xuống đất, nhưng gào rú:
"Tại ?! Tôi mới là Bạch Nguyệt Quang, nữ đây này! Chuyện tình tôi Anh Chu hiểu lầm – trắc trở – rồi HE chứ! Tại thế này?!"
Cảnh sát nhanh chóng mặt, đưa đi. bóng dáng điên dại ấy, tôi thở dài. Đến tận này, sống cái thế giới "ngôn tình máu chó" tự dựng, chưa từng tỉnh táo thực tế.
Chu nắm chặt tôi, giọng run:
"Em chứ?"
Tôi trấn an:
" ." Rồi nghịch ngợm liếc anh:
"Mà này… cứ tự cho mình là nữ Bạch Nguyệt Quang, còn anh là nam … anh thật sự là vậy chứ? Dù thì, ai đàng hoàng họ , tên Chu (chìm thuyền) đâu?"
Anh bất lực , cúi xuống chạm nhẹ mũi tôi:
"Dù tôi là nam , thì nữ duy nhất tôi – là em."
Chúng tôi nhau , trao nhẫn giữa tiếng vỗ rầm rộ khắp đường.
Sau , cuộc sống tôi Chu bình dị, ấm áp. Bệnh dạ dày anh khỏi hẳn, ngày vui nhất anh là quanh quẩn bếp nếm món tôi nấu. Chuỗi nhà hàng ngày càng phát đạt, thương hiệu riêng, nhưng tôi kiên trì tự nghiên cứu món mới mỗi tuần.
Một lần buổi phỏng vấn truyền hình, phóng viên hỏi:
"Tổng giám đốc Hạ, chị công vậy, vì ‘từ thế thân vươn cung’, nhờ sự hậu thuẫn Tổng giám đốc ?"
Rõ ràng muốn khơi chuyện cũ.
Chu ngồi bên cạnh, mặt sầm , định đứng dậy che chắn. Tôi kéo anh, mỉm thẳng vào ống kính:
" ai sinh ra đã là thế thân người khác cả. công hôm nay tôi – đơn giản vì tôi là một đầu bếp yêu nấu ăn mà thôi."