Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sắc cô ta tái mét, tru tréo:
“Anh vì một đứa ‘thế thân’ đối xử với em như vậy? Rõ ràng anh mới người thay đổi! Xem giữa em và cô ta, anh đã chọn cô ta ! Vậy thì… đừng hối hận!”
Quăng câu đó, cô ta giật túi xách chạy mất hút.
Tôi nhìn bóng lưng, vỗ vai Chu kiểu chia buồn:
“ lên nhé, khổ thân anh .”
Không quên dặn thêm:
“À, nhớ chuyển khoản tiền tăng ca cho tôi nhé.”
Tôi quay thì anh tái nhợt, tay ôm bụng chặt, dạ dày tái phát. Tôi đành dìu anh ngồi xuống, lật đật vào bếp nấu cháo.
Sau một đêm chăm sóc, sắc anh trông cũng đỡ hẳn.
Tôi duỗi lưng chuẩn bị về thì bắt gặp Thanh Thanh lượn lờ trước cửa. Rõ tối qua anh không đuổi theo, cô ta mất nên chẳng dám vào.
tôi, cô ta trừng mắt:
“Tôi mới một đêm Anh Chu đã gọi cô bầu bạn ? , tâm cơ của cô sâu thật. đừng mừng vội, tôi thừa cách xử cô!”
Tôi chẳng buồn đôi co, IQ tụt hẳn khi chuyện với loại này. cô ta xông thẳng vào biệt thự, nước mắt rưng rưng:
“Anh Chu, em nghĩ thông , em biết lỗi. Em sẽ không đuổi nữa, anh tha thứ cho em .”
Chu cô ta khóc thì dịu giọng:
“Em chịu nghĩ thông được thế tốt.” quay sang tôi:
“ , em chuyển về biệt thự . Dạo này anh thật sự rất em.”
Tôi biết rõ “” vì bệnh dạ dày, ánh mắt Thanh Thanh hiểu lệch hẳn. Cô ta anh không giải thích thuận theo, sắc càng trắng bệch, nhìn tôi hằn học. ngay sau đó cười lạnh, rõ ràng nghĩ trò mới.
Linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, sau đó cô ta liên tục tìm cách bày trò, thì tranh thủ làm “đồng minh”, ngày nào cũng lén thì thầm tố cáo cô ta với tôi trong bếp.
Một hôm, ông than xong thì phía sau vang lên tiếng la lảnh của Thanh Thanh:
“Anh Chu! Anh xem , nhận tiền của anh lằng nhằng với đàn ông khác!”
Cái gọi “tiền” chính “phí bao nuôi”.
Chu không bắt kịp ẩn ý, cau mày :
“ , cũng đàn ông, ý giữ khoảng cách.”
cười gượng lùi . Thanh Thanh anh trách không gì tôi, ánh mắt càng thêm u ám.
Đỉnh điểm hôm ấy, tôi đang nấu ăn thì cô ta xông vào giật dao:
“ , hôm nay ngày cô bị đuổi khỏi nhà họ !”
cô ta tự đâm rách bịch máu giấu sẵn bên hông, ngã nhào xuống, gào khóc:
“Đau quá! Chị ơi! Em muốn giúp chị thái rau thôi, sao chị đâm em?!”
Chu nghe tiếng động, vội lao xuống đỡ cô ta. lạnh băng:
“ , dạo này em chịu nhiều ấm ức, không thể tay như vậy được.”
Tôi lên trần nhà:
“ Tổng, bếp camera đấy. Trước khi trách tôi, anh xem .”
Sắc Thanh Thanh lập tức tái mét, không ngờ giám sát. Cô ta vội níu tay anh khóc lóc:
“Anh Chu, em đau lắm, đừng xem camera nữa, mau đưa em bệnh viện …”
Anh hoảng hốt bế thẳng cô ta ngoài.
Tôi dặn lo trích xuất camera, mình thì bắt taxi bệnh viện hóng kịch.
cửa phòng khám, tôi đã Thanh Thanh dúi thẻ ngân hàng cho :
“Lát nữa anh tôi bị đâm suy thận, ghép thận. Cứ bảo lấy thận của cô gái cùng, hiểu chưa?”
cầm thẻ đầy khó xử. Cô ta thì tưởng xong việc, liền ngồi xe lăn ngoài.
Chu lao , lo lắng hỏi dồn:
“ ! Thanh Thanh sao ? gọi nước ngoài không?”
mấp máy không nổi.