Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Vừa thấy tôi, đám thiếu gia với mấy ông lớn vội kéo đến chào:

“Tối nay cô nấu hả? Thế thì tôi lộc ăn !”

tiểu thư muốn đổi việc không? Mẹ tôi suốt ngày nhắc món cô.”

Tiếng đàn piano lập tức ngưng bặt. Tất cả ánh dồn về phía Thanh Thanh.

Cô ta cầm mic, tóe lửa:

“Tôi mới Bạch Nguyệt Quang Cố Trầm Chu! các đang vây quanh chỉ thế hạng ba thôi! Muốn nịnh thì nịnh đúng , không mất công!”

Mọi nhìn nhau, im lặng vài giây… quay tiếp tục trò chuyện với tôi chưa hề xảy .

Thanh Thanh sầm , tức muốn bốc khói. Nhưng nghĩ đó, khóe môi cong lên, cô ta lả lướt tới, giả bộ thiện:

“Vừa tôi đàn cũng tàm tạm thôi. Nghe nói cô đàn hay hơn, hay lên góp vui bản? Nếu không đàn, xem thường mọi ?”

Cô ta rõ ràng chờ tôi tự bẽ . Đã điều tra kỹ – tôi mù nhạc từ bé, đến cái nắp vung còn gõ không nhịp.

Tôi thì thèm xoắn:

“Cô nhầm . Tôi vốn không đàn.”

Biểu cảm đắc ý trên cô ta đông cứng, giọng run run:

“Cô… dám nói thẳng vậy?! Trong tiểu thuyết, thế dù không cũng bắt chước Bạch Nguyệt Quang! cô không làm theo?!”

Ngay lúc ấy, Cố Trầm Chu bước tới, thấy cô ta đỏ hoe thì hốt hoảng:

thế?”

Cô ta lập tức lao vào lòng , khóc lóc:

Trầm Chu, Kiều bắt nạt !”

Cố Trầm Chu nhíu mày nhìn tôi, tôi giơ tay:

“Tôi không !”

Khách khứa xung quanh liền nhao nhao thanh minh hộ tôi. Cố Trầm Chu ôm trán thở dài:

“Thôi được, đàn bản . Tiền tăng ca gấp hai mươi lần.”

tôi sáng đèn pha:

“Cố Tổng hào phóng quá!”

Tôi ngồi xuống đàn… và gõ loạn xạ tra tấn cả khán phòng. Âm thanh phát khác trời vực so với màn biểu diễn duy mỹ ban nãy Thanh Thanh.

Cô ta lập tức bật khoái trá, chờ cảnh tôi bị nhạo.

Nhưng – .

ta vẫn cụng ly, chuyện trò, thản nhiên không hề nghe thấy .

Thanh Thanh tái , gào lên:

không chê cô ta?! Nói cô ta xuất thấp kém, mất chứ?!”

nhướng mày:

“Cô ấy chỉ không chơi đàn thôi mà. Thì ? đàn đâu tiêu chuẩn làm . tiểu thư không đàn, nhưng món cô ấy nấu ngon khác yến tiệc hoàng gia. điểm yếu, con thì học cách chấp nhận nhau chứ.”

Thanh Thanh hét toáng:

“Nhưng mấy không được mời tới để nhạo thế thất bại ? không ?!”

Không khí cứng ngắc tới mức nghe rõ cả tiếng bong bóng trong ly champagne nổ lách tách.

thiếu gia Bắc Kinh khẩy:

“Trong cô, dự tiệc Cố Tổng chỉ làm nền à? Thế thì bọn tôi xin kiếu, khỏi làm nền nữa đỡ chướng .”

Thế khách mời lần lượt bỏ , mặc Cố Trầm Chu níu kéo xin lỗi, thèm ngoái .

Cố Trầm Chu mày sắp vỡ sọ, còn Thanh Thanh thì vẫn la toáng:

“Bọn họ muốn thì cứ để ! Tôi mới Bạch Nguyệt Quang Trầm Chu! Đắc tội với tôi, mai tôi bảo ấy thế nào ‘trời lạnh vỡ nồi đất’!”

Nghe xong, mấy khách còn cũng tản luôn. nấy nhìn cô ta kiểu nhìn bệnh nhân tâm thần, đồng loạt rời .

buổi tiệc đón gió thế tong.

Tôi định chuồn thì bị Thanh Thanh túm tay:

“Cô không được !”

cô ta khóc lóc tố tôi:

Trầm Chu, tiệc thành thế này do Kiều gài bẫy ! trừng phạt cô ta!”

Cố Trầm Chu sầm xuống, giọng toàn thất vọng:

“Thanh Thanh, đừng gây chuyện nữa được không? thành thế này?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương