Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng, vừa mở mắt, thấy bố ngồi bên giường, nhìn chằm chằm tôi, rồi bảo: “Dậy đi, con không muốn biết huyện thành thế nào sao? Hôm nay bố đi dạo.”
Huyện thành chẳng giống trên tivi, toàn xám xịt, gió như dao.
Bố mua tôi bột mận , kẹo Đan, ấn tôi ngồi trên tảng đá: “ hết đi, bố quay lại liền.”
Không xa người đàn ông rách rưới dắt rao bán.
Con đen nằm đất nhìn tôi, mắt ươn ướt.
Tôi túm vạt áo, năn nỉ: “Bố ơi, lớn lên con nhất định hiếu thảo, bố đừng quên đón con nhé.”
Bố quay lại, run run chạm mặt tôi, vành mắt đỏ hoe, rồi gạt tôi, lẫn dòng người.
Chiều tàn, con vẫn không ai mua, bị chủ đá mấy cái vẫn ngoáy đuôi đi theo.
Tôi nghĩ: cả hạnh phúc hơn tôi.
Tôi đứng trong gió cả , đói lả, tới khi màn đêm phủ xuống thì ngất xỉu.
Khi tỉnh dậy, tôi nằm trong chăn ấm.
Dì – chủ siêu thị nhỏ – cứu tôi.
nhiệt tình, pha tôi bát mì Kang Shi Fu thêm hai cây xúc xích: “ nóng đi!”
xong, chải tóc, hứa mai sẽ .
Trên bàn nhỏ, bột mận và kẹo Đan còn nguyên.
Tôi khẽ nói: “Con không nhà, họ không cần con nữa rồi.”
Tối, , dì kéo ông lại: “Ông xem, con bé giống không?”
Ông im lặng rồi nói: “ mai nó đến đồn .”
Hôm sau, xong bánh bao, chở tôi tới đồn .
đã liên lạc bố , cả ông không đến.
Gần tan ca, dì ghé cửa, tôi mỉm cười nhìn , rồi cúi đầu.
Mười phút sau, bước , kéo tôi: “Đi thôi, với dì trước đã.”
cau mày: “Sao lại nó nữa?”
Dì xoa đầu tôi: “ chẳng thiếu một miệng này.”
Thế là tôi sống ở siêu thị.
Tết đến, buôn bán tốt, tôi cố gắng phụ việc.
Đồ vặt đầy, tôi không dám động.
Đêm đến, dì ôm tôi ngủ, kẹp chân ấm chân của tôi.
Bận không nấu cơm, lại pha mì tôi, toàn mì mới nhập.
Nếu tôi cầm sắp hết hạn, giật lại .
Khác với sự nhiệt tình của dì, ít cười, khiến tôi sợ.
cúng ông ông Táo, ông nhập hàng , gọi tôi lại, lôi ra đôi găng hồng hở ngón: “ con.”
Tôi hoảng, vội từ chối, ông vẫn nhét .
Dì đeo : “Đeo đi, con để trần thế này mụn cóc không khỏi được.”
Đôi ngứa ran, tim tôi nóng hổi, vừa xót vừa hạnh phúc.
Hai sau, con trai dì – Du – .
Cậu ấy học lớp 9 trường trọng điểm, nội trú.
Vừa , trời tối, tôi gắng tỏ thiện ý, cậu chỉ lùng:
“Bố mẹ, đã chết rồi. Không phải mèo nào thay thế được đâu.”
Cậu tức giận, đóng cửa cãi to:
“ con đâu phải mèo . Bố mẹ ngoài bốn mươi, sức khỏe không tốt, sau này chẳng phải con gánh sao? Bố mẹ muốn thì , đã hỏi con cần em gái không?”
“ mai nó đi!”
đi đâu? Đồn , trại trẻ mồ côi, hay trả nhà cũ.
Tóm lại, ở đây không được nữa rồi.
Quả nhiên, tình yêu mà tôi nhận được đều không thể bền lâu.
Cuộc cãi vã vẫn tiếp diễn, dì với thì hiền lành, tôi đâu nỡ làm khó họ.
Tôi tháo đôi găng hồng, đặt ngắn trên bàn, nhét kẹo viên Đan với bột mận túi, rồi lặng lẽ bước ra ngoài.