Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Trước chân Tạ Trì Quy vừa qua cửa phủ, phía sau, Hoàng công công đã phóng ngựa đến.

Hoàng công công mặt mày hớn hở, tươi cười rạng rỡ, bộ dạng như thể hoàng thượng vừa ban cho hắn một đôi bạn hầu.

Tạ Trì Quy cảm thấy Tiểu thật đúng là hồ đồ.

hoàng thượng ấy lại “tốt bụng” tìm cho y một thê tử, chính là tiểu muội vị Thục phi vừa náo loạn trong yến tiệc ban nãy.

Kiều Thư.

Tạ Trì Quy biết Kiều Thư.

Dù y ít lời, nhưng ra chốn quan trường, cũng không ít lần nghe nhắc đến tên tiểu thư nhà họ Kiều.

Chẳng phải lý do gì khác, chỉ Kiều tiểu thư — tục gọi là Tiểu Kiều, là mỹ nhân nổi danh nhất kinh hiện .

Còn Tạ Trì Quy, người từng đi ra từ đao sơn huyết hải, trải qua vô số phản bội và toan tính, hai mươi sáu tuổi , tâm thế đã như lão nhân sáu mươi sáu.

Chẳng trách, vừa đến trung niên, mái tóc đã bạc quá nửa.

Nói y nhìn mỹ nhân như nhìn bộ xương khô, cũng chẳng ngoa.

Tạ Trì Quy thật chẳng muốn “thông gia” Tiểu chút nào.

Huống chi, Kiều tiểu thư mới vừa cập kê, y cưới nàng, chẳng khác nào một cây lê già đè nát hải đường non, thật là trái đạo trời.

Chưa kể vị Thục phi ban sáng kia, đẹp có đẹp, nhưng cũng thật là dữ dằn.

Nửa đời trước, Tạ Trì Quy chỉ thích kiểu dịu dàng như Giang Lê Tuyết, giờ đột nhiên ép gả cho loại “Thục phi phiên bản nhỏ”, y có lý do chính đáng để tin rằng, Tiểu là cố ý trả thù riêng, đem y ra trò cười.

Nhưng mà…

Hôn nhân vẫn phải .

Tiểu do y phò tá ngôi, Hoàng công công từ cửa Thái Hoà đến tận Trường An đạo, gõ trống loan truyền khắp , đến nỗi hoàng cung đều biết Hoàng thượng ban hôn cho Thượng tướng quân!

Tạ Trì Quy đành nghiến răng nghiến lợi mà nhận chỉ.

Song nói đi cũng phải nói lại, từ sau khi tiếp chỉ, y thật sự… sống lại đôi phần.

Tân nương sắp cửa, phủ phải tu sửa, lễ vật phải chuẩn , khách mời phải sắp đặt, từ việc lớn như bàn tiệc mấy bàn đại thần ngồi cùng nhau, đến chuyện nhỏ như mẫu mã rương áo cưới tân nương, đều phải đích thân chọn lựa.

Tạ Trì Quy xưa cô độc, không ai giúp y lo liệu, người quản gia cũng chẳng dám tự tiện quyết định, thế nên y đành nhấn chìm trong biển nghi lễ và công việc tỉ mỉ ấy.

Đã rất, rất lâu rồi, y mới ngồi xuống, chăm chú kế hoạch cho một chuyện đến mức trong lòng còn dấy cảm giác căng thẳng giống hệt xưa, khi mưu tính lật đổ Đại hoàng tử.

Hôn kỳ định gấp, y bận đến chân không chạm đất, bận đến mắt, bận đến quên ăn, bận đến chẳng còn thời gian mà nghĩ đến chuyện “tro tro, bụi bụi”.

Nếu có rảnh rỗi, óc y cũng chỉ dùng để nguyền rủa Tiểu loạn điểm uyên ương phổ.

Nhưng phải công nhận, sự bận rộn y đem lại hiệu quả rõ rệt.

Chỉ trong nửa tháng, cổng lớn tướng phủ sơn lại, rêu xanh trên mái ngói cạo sạch, đèn gió cũ dưới hành lang đều thay mới bằng loại khắc vàng chu sa, khung cửa sổ vốn cũ nát giờ chạm khắc đầy mẫu đơn dây leo, ngay đôi sư tử đá trước cửa cũng tẩy sạch ba lượt nước.

Tất hoàn tất đúng ba ngày trước đại hôn.

Khi Tạ Trì Quy đích thân kiểm tra gốc mai mới trồng cuối cùng, mặt trời đã ngả tây.

Ánh hoàng hôn phủ trên nền đá xanh bóng loáng, dưới mái hiên vải đỏ rực trong nắng tàn.

Những vật mới, sạch và tươi sáng ấy, luôn khiến lòng người sinh ra một chút mong.

Nhưng Tạ Trì Quy bỗng thấy buồn.

Y chỉ cây mai mới trồng, nói thị vệ bên cạnh: “Ở đây, đặt một bàn đá.”

A Tuyết khi xưa thích nhất là ngồi dưới mà đọc sách.

Nam tiểu ngõ lại đón xuân, chỉ thấy mai, chẳng thấy người.

Tạ Trì Quy khẽ nhắm mắt.

tháng tuổi trẻ, rốt cuộc chỉ còn là mộng ảo tan biến.

Không thể cưới cô nương yêu từ mười bốn tuổi, bảo chẳng tiếc nuối.

4

Cảm giác nuối tiếc ấy vẫn kéo dài mãi cho đến ngày đại hôn.

Tiệc đãi khách vừa kết thúc, Tạ Trì Quy vừa tới cửa động phòng, bỗng nghe bên trong truyền ra tiếng khóc thút thít yếu ớt.

Là tân nương tử mà y vừa dùng tám kiệu lớn nghênh đón phủ, đang nức nở khóc đến mức không thở nổi.

“Đỗ Quyên ơi, ta chưa từng xa nhà lâu như thế bao giờ, ta thấy sợ lắm…”

tiểu thư đừng sợ, công tử sắp người rồi.”

“Ta và phu quân là Hoàng thượng ép chỉ ban hôn, nếu chàng không thích ta, ta biết phải đây …”

tiểu thư, người xinh đẹp thế , công tử nhất định sẽ thích người.”

“Gái đẹp khắp thiên hạ nhiều không đếm xuể, nếu phu quân chỉ đẹp mà cưới, đâu đến lượt ta. Huống chi, ta cũng đâu có đẹp, hai mắt một miệng, ai chẳng có.”

tiểu thư, người mắt đẹp, mũi đẹp, miệng cũng đẹp, đâu đâu cũng đẹp, cứ như Tây Thi ra từ trong tranh .”

“Ngươi toàn dỗ ta, chỉ giỏi nói những lời ngọt để ta vui thôi. Thế ngươi nói thử xem, mắt ta đẹp ở đâu, mũi ở đâu đẹp, miệng đẹp chỗ nào?”

Tạ Trì Quy: “…”

Y đứng cạnh cửa, khẽ ho một tiếng.

Tiếng khóc bên trong lập tức ngưng bặt, sau đó là một trận đục vội vã váy áo.

Tạ Trì Quy không lập tức , mà kiên nhẫn đợi nửa nén hương ngoài cửa, đến khi tiểu nha hồi môn mà Kiều Thư mang theo cúi lui ra, y mới đẩy cửa .

Kiều Thư đã chỉnh trang ổn thỏa, ngồi ngay ngắn một cục nhỏ bên mép giường.

Nàng đã nín khóc, chỉ là vẫn còn thỉnh thoảng nấc nhẹ, nhìn qua thật đáng thương.

Tạ Trì Quy chỉ cảm thấy đau .

Căn phòng dùng động phòng , là phòng chính mà xưa phụ thân và mẫu thân y từng ở, đã bỏ không nhiều , nhân dịp ban hôn, mới y cho sửa sang lại.

Giấy dán cửa là mới, bình phong cũng mới vẽ lại.

Quản gia còn cố tình bài trí thêm lọ ngọc, tranh chữ, màn vải dây leo, và những bó mẫu đơn to lớn.

Thế nhưng, dù là những bó mẫu đơn ấy cộng lại, cũng không sánh nổi hương thơm nữ nhi đang vương nơi không khí lúc , thuộc Kiều Thư.

Hương ấy như phảng phất hồng pha lẫn chi tử, mỏng nhẹ như mây, len lỏi trong từng hơi thở.

Tạ Trì Quy xưa quen mùi máu tanh sa trường, không thích mùi thơm quá nồng như .

Cũng không quen có nữ nhân đang khóc trong phòng .

Nhưng dẫu không quen, có việc vẫn phải .

Ví dụ như, vén khăn hồng.

Lại ví dụ như, uống rượu giao bôi.

Tạ Trì Quy hít sâu một hơi, cầm lấy cân hỷ.

Dưới khăn hồng là một khuôn mặt vô cùng diễm lệ, chỉ là đôi mắt và mũi đều ửng đỏ khóc.

Kiều Thư cắn môi dưới, ngẩng e dè nhìn y, giọt lệ lưng chừng nơi mi, tựa giọt sương đọng trên cánh lúc ban mai, chỉ cần khẽ chạm là rơi.

Tạ Trì Quy: “…Nàng có đói không? Ta gọi người mang ít đồ ăn đến.”

Tạ Trì Quy ngồi nhìn Kiều Thư nức nở ăn hết một bát chè hạnh nhân.

Tạ Trì Quy ngồi nhìn Kiều Thư thút thít kể rằng chỉ chỉ thêu trên cổ áo cưới mà cào đến đau.

Tạ Trì Quy ngồi nhìn Kiều Thư e lệ cởi bỏ áo khoác và xiêm hồng.

Tạ Trì Quy ngồi nhìn Kiều Thư run rẩy đến, nói muốn giúp y cởi y phục.

Tạ Trì Quy: “?”

đã, đã, đã, muội tử, nàng chút đã.

Việc … hình như không đúng lắm.

Kiều Thư nước mắt lưng tròng: “Phu quân… không thích thế ?”

“Chúng ta vừa mới gặp… nàng đừng khóc… ta thích mà!… Không, ý ta là, nàng chút…”

Y đang nói cái gì trời?

Tạ Trì Quy nắm chặt bàn tay trắng mịn đang kéo thắt lưng , gân xanh trên trán giật liên hồi.

Nam nữ hoan hảo, lẽ ra phải thuận tình mà đến, nước chảy sông mới là phải.

lại vừa gặp đã… cởi quần!

Là một người rất có đạo đức, y không thể chấp nhận việc chính ra chuyện cầm thú như thế một tiểu cô nương.

Y gắt gao giữ lấy tay nàng: “Hôm nàng cũng mệt rồi, chi bằng…”

“Thiếp không mệt đâu, thiếp đã ngồi đây nghỉ rất lâu rồi, ngược lại, phu quân từ nãy đến giờ vẫn tiếp khách, chắc hẳn đã mệt lắm rồi.”

“Ừ… ta cũng có chút mệt, cho nên…”

phu quân mau giường nghỉ đi.”

“A… ta, ta đi tắm trước đã.”

để thiếp hầu phu quân tắm rửa.”

“Không cần…”

“Phu quân là chê thiếp vụng …”

“Phu nhân nói đùa rồi.”

“Đã , phu quân mau cởi đi thôi.”

“Khoan đã, nàng đừng vội…”

Trong lúc giằng co, không biết đã lỡ tay ở đâu, Kiều Thư bỗng kêu thất thanh, té ngửa ra sau đập trúng góc bàn.

“Bộp” một tiếng, rồi im bặt.

người nàng mềm nhũn, không còn động tĩnh.

Tạ Trì Quy cứng đờ, cúi nhìn tay vừa đẩy người.

…Y có dùng sức mạnh đến thế ?

Chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn Kiều Thư tái nhợt, đau đến mức không khóc nổi.

Y hoảng hốt ôm lấy nàng, giọng gấp gáp: “ thương ở đâu rồi?”

Hồi lâu mới nghe Kiều Thư rít trong hơi thở: “Eo…”

Nước mắt nàng rơi lả chả như chuỗi ngọc đứt chỉ: “Phu quân… chàng đẩy thiếp đau quá…”

Tạ Trì Quy: “….”

Y không có.

Y thật sự không có.

Có ai… cứu y !

Tùy chỉnh
Danh sách chương