Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 13

Mang áp lực khiến ta không dám kháng cự.

Ta biết.

Trốn không thoát rồi.

, cùng vẫn phải .

Ta hít một hơi.

mình bình tĩnh.

Nhìn thoáng đang ngủ say trên giường, chẳng hay biết gì.

Quay .

Đi bên .

Tay run rẩy.

Nắm lấy then toát.

Dốc sức kéo một .

“Cót két—”

mở .

Ngoài .

đàn ông cả đời này ta không muốn gặp lại nhất.

Tiêu Cảnh Hành.

Hắn vẫn mặc trường bào đen tuyền.

Dáng ráo, thẳng tắp.

Năm năm không gặp.

Hắn trông càng thêm thâm trầm, nội liễm.

Giữa chân mày, lưỡi dao sắc năm xưa dường như đã thu lại đôi phần.

lại lắng đọng xuống một uy thế hơn, không giận tự uy.

Hắn một mình.

Không mang tuỳ tùng.

dáng lớn chắn ngay .

Gần như che hết sáng ngoài hành lang.

Mang cảm giác áp bức nặng nề.

mắt hắn, vượt vai ta, rơi chính xác phòng.

Trên giường.

Trên dáng nho nhỏ .

đôi mắt thẳm kia, lập tức cuộn trào một cảm xúc cực kỳ phức tạp, khó diễn tả thành lời!

Kinh ngạc!

Không thể tin nổi!

Phẫn nộ!

… một tia… cưỡng đè nén xuống… mãnh liệt… thứ gì đó?

Hắn nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của .

Tựa như muốn khắc ghi hình nhỏ bé đáy mắt.

Không khí.

Đóng băng lại.

Nặng như chì.

mức ta không thở nổi.

Ta đứng chắn trước .

Như một con thú mẫu bảo vệ con non.

Toàn thân căng chặt.

Móng tay cắm lòng bàn tay.

Dùng hết sức lực mới khiến bản thân không run rẩy dưới nhìn lẽo sắc bén của hắn.

“Vương gia…” ta khô khốc như cát,“ngài… có chuyện gì sao?”

mắt Tiêu Cảnh Hành cùng cũng rời khỏi .

Chậm rãi nhìn về phía ta.

mắt .

lùng.

Sắc bén.

Như hai lưỡi dao được tôi luyện bằng băng tuyết.

tấc tấc lướt khuôn mặt ta.

Mang dò xét.

Mang suy đoán.

Mang … một tầng thăm thẳm ta không thể đọc hiểu.

Năm năm phong sương.

Sớm đã rửa sạch chút kiêu sa cùng sót lại trên ta khi là “vương phi”.

Chỉ lại vết tích của tháng năm và sự cứng cỏi để sinh tồn.

Hắn… có lẽ không nhận ta nữa rồi?

Hoặc là,

hắn vốn chẳng thèm nhận .

“Nó là ai?”

Hắn tiếng.

trầm khàn.

chữ như bọc băng tuyết.

Nện khoảng không chết lặng.

mắt hắn lại lần nữa rơi về phía .

Mang một sự chiếm hữu gần như tham lam, cũng đầy nguy hiểm.

Tim ta lập tức thắt chặt!

“Nó… là con ta.” Ta đối mặt với mắt bức của hắn, chữ lời rõ ràng đáp lại.

“Con của ngươi?” Khoé môi Tiêu Cảnh Hành nhếch một tia cực kỳ lẽo.

Tràn ngập mỉa mai.

Hắn tiến một bước.

hình lớn đem đen hoàn toàn bao phủ lấy ta.

Mang áp lực khổng lồ.

“Thẩm Vân Chiêu.”

Hắn gọi tên ta.

không .

như chiếc búa nặng nề.

Hung hăng nện trái tim ta.

“Năm năm.”

“Ngươi ôm con trai của bản vương, trốn nơi quê mùa hẻo lánh này?”

mắt hắn, như con độc xà lẽo bấu riết lấy ta.

“Ai cho ngươi gan ?”

Mấy chữ .

Mang cơn phẫn nộ đè nén cực điểm!

Tựa như ngọn núi lửa sắp phun trào!

Ta hắn lùi lại một bước.

Lưng chạm khung toát.

Không đường để thoái.

trái tim.

Giữa nỗi sợ và uất hận cùng cực.

Lại sinh dũng khí liều mạng.

“Vương gia!”

Ta ngẩng đầu, không chút sợ hãi đối diện đôi mắt vẫn bốc lửa kia, kích động vút,“Nó không phải con của ngài!”

“Nó là con của ta! Là của một mình ta!”

“Kể từ khoảnh khắc ngài gọi nó là ‘nghiệt chủng’! Kể từ khoảnh khắc nó suýt chết chén thuốc ! Kể từ khoảnh khắc ngài định vùi nó chốn miếu am không thấy mặt trời!”

“Nó và ngài! Không bất cứ liên hệ nào nữa!”

Ta liều rồi!

Nỗi oan khuất, nỗi kinh hoàng, nỗi phẫn hận kìm nén suốt năm năm ,

giờ đây như lũ sông vỡ đê, ồ ạt trào !

“Năm năm ! Là ta! Cắn răng sinh nó ! Là ta! miếng miếng nuôi nó lớn! Là ta! khi ngài sống vinh hoa phú quý, ôm lòng ngủ ngon, thì ta ôm nó trốn chui trốn nhủi! Chỉ sợ ngài phát hiện, bóp nát mẫu tử ta như bóp chết một con kiến!”

“Bây giờ! Ngài đứng đây! Hỏi ta ai cho ta lá gan ư?!”

“Lá gan của ta! Chính ngài ! ngài đẩy xuống bùn… tự ta đã bò nhặt lại mạng mình!”

ta run .

Nước mắt lại dâng tràn.

ta nghiến răng, không để nó rơi xuống.

Tùy chỉnh
Danh sách chương