Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lâu dần, ánh mắt đích mẫu nàng càng lúc càng nhiều vài phần kiên nhẫn.
“Ánh Nhi, con nói xem tính tình Vân Nhi thế này, tương lai biết làm cho phải?”
Một buổi tối bữa cơm, đích mẫu day trán, thở dài.
“Hôm qua công tử nhà Lý thượng thư đến bái phỏng, vậy mà nó lại trốn hoa viên, mũi không buồn lộ.”
Ta đứng phía bóp vai cho bà, giọng mềm nhẹ:
“ lẽ tỷ tỷ vẫn chưa thông suốt thôi ạ. Mẫu thân đừng vội, đợi lúc tỷ nghĩ thông rồi tốt thôi.”
Đến Tết Trung Thu, đích mẫu đặc biệt cho nghỉ, bảo ta và đích tỷ ngoài giải sầu.
gia đã chuẩn bị xe ngựa xong, ta sửa soạn từ sớm, đứng ngoài cửa chờ đích tỷ.
Chờ hồi lâu thấy nàng chậm rãi tới, ăn diện lộng lẫy vô cùng. Vừa thấy ta, nàng nói:
“Ánh Nhi, ta không đi cùng đâu, ta còn việc gấp. Ta trở về đúng giờ, đừng nhiều lời trước mẫu thân.”
Nói xong nắm Hoa bước xe ngựa.
Ta khẽ , biết đích tỷ lại đi gặp gã thư sinh nghèo .
“Tiểu thư?”
“Đi thôi. Bảo Hoa , chuyện của tỷ tỷ, ngày mai nên để mẫu thân biết rồi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Xe ngựa lăn trên đường lát đá xanh, phát tiếng “cộc cộc” đều đều.
Ta vén một góc rèm, chiếc xe của đích tỷ rẽ đầu hẻm, biến giữa dòng , nụ nơi khóe môi dần tắt.
“Đến Cẩm Tú Các.”
Ta buông rèm, nhớ đến cây trâm bạc nước màu tầm thường , hôm qua Hoa lén nói với ta rằng chính thư sinh nghèo nhờ đích tỷ mang đi cầm lấy tiền, còn nói mình là nam tử hán, tất không thể nhận bạc của nữ tử mình yêu.
Hắn còn hứa: “Đợi khi ta đỗ cử nhân chuộc lại, tự cài tóc đại tiểu thư.”
là đích tỷ đương không mang đi cầm, mà đưa ngược lại cho hắn năm mươi lượng bạc.
Cây trâm rách , hai lượng còn đáng.
Chưởng quỹ Cẩm Tú Các là thân thích xa của đích mẫu, thấy ta bước vội đón:
“Nhị tiểu thư hôm nay muốn dùng gì? Vừa bánh hoa quế đến đấy ạ.”
“Vậy thì tốt, chuẩn bị cho ta một nhã gian, vị trí đẹp một chút, ta muốn vừa ăn vừa ngắm cảnh.”
“Vâng.”
6
“Tiểu thư, trễ rồi, e là nên hồi phủ thôi.”
Ta khẽ gật đầu.
Vừa đến cổng phủ, thấy Trịnh gia đứng đợi ở đó, sắc phần sốt ruột:
“Nhị tiểu thư, phu nhân hỏi mãi về, còn đại tiểu thư… đến giờ vẫn chưa về phủ.”
“ lẽ tỷ ấy vui chơi quá nên quên thời gian rồi.”
Ta dịu giọng trấn an: “Mẫu thân bên đó để ta đi giải thích.”
đến nội viện, quả thấy đích mẫu ngồi dưới hiên, trong cầm miếng bánh trung thu nhưng c.ắ.n được vài miếng.
Thấy ta , bà thở dài:
“Tính tình tỷ tỷ con, càng lúc càng hoang nghịch.”
“ lẽ là bị mấy trò tạp kỹ trên phố hấp dẫn.”
Ta ngồi xuống cạnh bà, tự bóc một quả lựu:
“Mẫu thân nếm thử xem, vừa đưa từ phương Nam tới, ngọt lắm.”
nói dở, thì thấy đích tỷ vừa trở về.
“Đi đâu vậy? Rõ ràng bảo cùng về mà giờ trở lại.”
Đích tỷ thấy tên thư sinh thì vui mừng, nhưng nghe giọng chất vấn của mẫu thân sạch nụ :
“Mẫu thân nhiều quá rồi, đi dạo chút thôi.”
Nói xong quay bỏ đi.
“Con…!”
Đích mẫu tức đến nghẹn lời.
“Mẫu thân đừng giận, tỷ tỷ ham chơi một chút, miễn là đã trở về.”
Ta bưng chén trà dâng , lúc này đích mẫu dịu lại.
“Càng ngày càng không thể thống gì, suốt ngày biết đi đâu, ta mời chịu .”
Đích mẫu thở dài.
“Tỷ tỷ vốn thích chơi, mẫu thân đừng ràng buộc quá, kẻo tỷ lại không vui.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta thản củi lò sưởi, ngoài như nói đỡ cho tỷ, nhưng thực chất lại khiến mẫu thân càng thất vọng.
“Nàng lớn từng ấy rồi, việc trong phủ giúp được, chuyện gia không chịu học, này ai còn muốn cưới về làm chủ mẫu?”
Đích mẫu càng nói càng tức.
“Mẫu thân đừng giận, để con đi khuyên tỷ tỷ, tỷ chắc chắn nghe.”
“Thế được, hai tỷ các con nói chuyện dễ hơn, khuyên nàng giúp ta.”
Đích mẫu mỉm , vỗ ta:
“Tô mụ mụ, đi lấy bộ trang sức ta cất đáy rương, đưa cho Ánh Nhi mang về. Con còn trẻ, nên đeo mấy món tươi sáng.”
“Tạ ơn mẫu thân.”
“Con về đi, mẫu thân nghỉ trước.”
“Vâng.”
Tỳ nữ bên ta ôm hộp trang sức.
Khi đi ngang hành lang, vừa khéo gặp nha hoàn Hoa của đích tỷ hớt hải chạy từ ngoài viện .
Thấy ta, nàng vội cúi đầu hành lễ. Trên tóc nàng còn cài chiếc trâm bạc tinh, kiểu dáng chính là loại đích tỷ thường dùng.
“Đại tiểu thư trong phòng ?”
Ta hỏi như tùy ý, ngón khẽ xoay chiếc bộ diêu bằng vàng ròng vừa nhận, ánh trời hắt khiến Hoa lóa mắt.
“Hồi… hồi nhị tiểu thư, đại tiểu thư nghỉ ạ.”
Giọng nàng run , ống còn dính bùn đất, như vừa lén đi từ cửa về.
Ta “Ừ” một tiếng, không hỏi , đi thẳng đến viện của đích tỷ.
Bóng nàng in méo mó trên giấy cửa sổ, chắc là lại thêu cái túi thơm dám để ai .
“Tỷ tỷ nghỉ rồi ?”
Ta đẩy cửa , thấy nàng nhét một cái bọc vải dưới gầm giường, mép vải lộ nửa miếng ngọc bội, đúng là quà sinh thần năm ngoái phụ thân ban cho, rất quý.
Đích tỷ giật mình, thoáng đỏ :
“ tới đây?”
“Mẫu thân bảo ta đến khuyên tỷ.”
Ta ngồi xuống bên bàn, nàng luống cuống sửa váy áo.
“Vừa rồi mẫu thân nói muốn dạy tỷ học gia đó.”
Quả nàng cau mày:
“Học mấy thứ đó làm gì? Phiền c.h.ế.t .”