Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Công chúa Nam Quốc không chấp, chỉ cười nhạt: “Hoàng thượng không cần để tâm, dù sao cũng là một hài tử.”

“Nói vậy, người này chính là người Hoàng thượng nhắc đến hôm trước, ý trung nhân chăng.”

Công chúa lại đưa mắt nhìn A Tỷ.

A Tỷ cười nhẹ đáp, Hoàng thượng cũng gật đầu.

Giờ trong điện, ai ai cũng muốn biết cái gọi là “hôm trước” rốt cuộc là ngày nào.

Ta với A Tỷ đều biết, đó là ngày ấy.

Có lẽ nàng chính là ân nhân ngày ấy hoặc là bằng hữu của ân nhân.

Yến tiệc gần tàn, công chúa Nam Quốc bước lên giữa sảnh rồi quỳ xuống: “Hoàng thượng, nghe Thính Chúc biết người cùng Nhuyễn phi nương nương tình ý sâu đậm nhưng ngày ấy vừa gặp, thật lòng khởi tâm xuân, mong Hoàng thượng cho Thính Chúc cơ hội theo đuổi tình yêu.”

Mọi người kinh ngạc, A Tỷ nhấp ngụm trà đã nguội từ lâu, không lên tiếng.

Hoàng thượng không dám liếc qua A Tỷ lấy một lần, còn ta thì ngẩng đầu quan sát Thính Chúc hồi lâu, ánh mắt đầy vẻ dò xét.

Hoàng thượng giữ Thính Chúc ở lại, đó là chuyện ai nấy đều rõ.

Yến tiệc tan, ta cùng A Tỷ trở về cung Phượng Nghi, giữa đường chạm mặt Trần Quý phi, nàng liếc xéo A Tỷ, cười mỉa: “Cứ ngỡ chân tình của bậc đế vương sao, hóa ra cũng chỉ là đổi chác quyền lực thôi.”

A Tỷ không đáp.

Người đời đều rõ A Tỷ vào cung là nhờ tình ý của Hoàng thượng, với cả việc Tỷ từng đỡ cho người một mũi tên.

Khi ấy Hoàng thượng còn là Ngũ hoàng tử không được sủng ái, chính A Tỷ đã giúp người lôi kéo thế lực phủ Thừa tướng.

Vậy nên ai nấy đều khen Hoàng thượng và Nhuyễn phi “phu thê tình thâm.”

Nhưng họ quên rằng, trước khi ta và A Tỷ vào cung, Ngũ hoàng tử đã có chính thê tên Trần Ngôn Hoan, là nữ nhi của Đại tướng quân Trần ở Mạc Bắc.

Nàng cũng từng là người được cưới hỏi đàng hoàng, được hẹn ước cả đời với Hoàng thượng.

Thính Chúc, rốt cục vẫn nhập cung.

06

Thính Chúc nhập cung đã phá vỡ sự cân bằng, Hoàng thượng ngày càng ít đến cung Phượng Nghi, số ngày ta và A Tỷ chạm mặt Thính Chúc còn nhiều hơn lúc gặp người.

Thính Chúc được phong làm Quý nhân, ban danh tự là “Ngụy.”

Mùa xuân đến, trăm hoa trong Ngự hoa viên đua nhau khoe sắc, A Tỷ dẫn ta và Diễn Lễ vào vườn thưởng hoa không ngờ lại chạm mặt Thính Chúc ở đó.

Bước chân A Tỷ thoáng khựng lại rồi vẫn tiến về phía trước.

Thính Chúc cười hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương và Nhuyễn phi nương nương.”

A Tỷ gật đầu: “Miễn lễ.”

“Nương nương hẳn cũng thích hoa, nếu không đã chẳng đến đây thưởng ngoạn.”

Đôi mắt đào hoa của Thính Chúc trông thật mị hoặc.

Ta bất mãn cất lời: “Đó là A Tỷ của ta, không phải của ngươi.”

Thính Chúc lại bật cười: “Hoàng hậu nương nương đáng yêu thật.”

Ta lạnh lùng hừ một tiếng.

A Tỷ kéo tay ta, khẽ nghiêng mình: “Ngọc Kính, chúng ta phải giữ lễ.”

Ta ngoảnh mặt sang một bên.

“Không sao, dù gì cũng là Hoàng hậu nương nương.”

Khi gần đi, ta thấy Thính Chúc ghé sát tai A Tỷ, nàng nói: “Người có biết Hoàng thượng bảo ta giống thứ gì không?

Ngài bảo ta giống đào hoa, lại càng giống mẫu đơn.

Nhuyễn phi nương nương thử đoán xem, Hoàng thượng thấy người giống thứ gì?”

A Tỷ rũ mắt lặng thinh nhưng tay lại nắm chặt tay ta hơn.

“Hắn nói, người không giống hoa mà là giống nước, nhạt nhẽo vô vị, tồn tại chỉ để nuôi dưỡng hoa.”

A Tỷ nghiêng đầu, khẽ nhếch môi: “Ta lại cảm thấy nước rất tốt, dù nhạt đến đâu vẫn là thứ con người không thể thiếu.”

Thính Chúc cười đến nỗi mắt cong lên: “Nhưng đó không phải là yêu, thậm chí còn chẳng tính là yêu thích.”

Thính Chúc uốn eo bỏ đi.

A Tỷ đưa ta về cung Phượng Nghi, một mình ngồi rất lâu trên tảng đá trong sân.

Ta chạy đến hỏi: “A Tỷ đang nghĩ gì thế, sao xuất thần thế?”

A Tỷ như đang thì thầm: “Tỷ đang nghĩ, có phải con người thật sự sẽ đổi thay.”

“Không đâu, A Tỷ xưa nay vẫn không đổi, vẫn luôn bên Ngọc Kính mà!”

A Tỷ xoa đầu ta, đôi mắt ánh lên nỗi buồn ta không hiểu: “Vậy hẳn có người sẽ đổi thay.”

Ta đoán A Tỷ đang nói đến Hoàng thượng.

Rốt cuộc, ngay cả người đời cũng cho rằng người sẽ yêu A Tỷ dài lâu.

“Muội cũng sẽ không đổi thay, muội mãi bên A Tỷ.”

A Tỷ khẽ cười, dưới ánh trăng, vẻ mặt như phủ mờ nghi hoặc.

Nàng giơ tay lên, dường như muốn hứng lấy vầng trăng nhưng ánh trăng chỉ rọi một phần vào lòng bàn tay, còn lại quá nửa rơi xuống mặt đất, một chút lại vương trên đỉnh đầu ta.

07

Thính Chúc không phải kẻ an phận, lời lẽ khiêu khích chỉ là dò xét, vu hãm mới là mục đích thật sự.

Hậu cung đã yên ắng quá lâu, tiết xuân hoa nở rực rỡ, Hoàng thượng mời cả văn võ bá quan và giai lệ chốn hậu cung cùng nhau ngắm hoa.

Giữa lúc mọi người đang thưởng ngoạn, Thính Chúc hẹn A Tỷ đến một góc vắng.

Ta vừa tính đi theo thì chợt nghe tiếng kêu thất thanh.

Đám người ngắm hoa đều bị thu hút, xúm lại xem.

Vào mắt họ là Thính Chúc vừa khóc vừa như lê hoa đọng mưa, và lời nàng ta tố cáo: “Nhuyễn phi nương nương không ưa thần thiếp, có thể nói thẳng với thần thiếp, cớ gì lại… ra tay?”

Đám đông thốt tiếng hít hà, xen cả tiếng cười lạnh.

Vừa trông thấy Hoàng thượng, Thính Chúc ôm mặt nức nở, chạy đến bên cạnh người, trông thật tội nghiệp.

Hoàng thượng ngước nhìn A Tỷ, trong mắt đã chẳng còn như xưa.

A Tỷ chau mày: “Thiếp…”

Chưa kịp dứt câu, Hoàng thượng đã ngắt lời: “Ngân Lịch, nàng quá đáng rồi.”

A Tỷ sững sờ nhìn Hoàng thượng rồi hít sâu một hơi, quỳ xuống: “Gán tội cho ai, nào sợ kẻ đó không lời cãi.

Hoàng thượng đã không muốn nghe, thần thiếp xin nhận.”

Hàng mi Hoàng thượng thoáng rung, môi hé mở nhưng rốt cuộc chẳng nói gì, cũng không bận tâm đến Thính Chúc mà chỉ vung tay áo bỏ đi.

Thính Chúc trân trân nhìn theo bóng lưng Hoàng thượng, định bước theo rồi lại dừng chân, quay sang đi đến gần A Tỷ.

Thấy vậy, ta bước lên chặn trước mặt A Tỷ.

Thính Chúc cách ta một khoảng, giọng rất khẽ: “Lần tới sẽ lại tặng Nhuyễn phi nương nương một món quà lớn.”

A Tỷ không đổi sắc: “Vậy ta sẽ ở đây cung nghênh.”

Thính Chúc hành lễ cáo lui, không màng ánh mắt dò xét của mọi người mà bỏ đi.

Nàng đi rồi, đám đông cũng giải tán.

Ta xót xa nhìn A Tỷ, đỡ Tỷ đứng dậy: “A Tỷ, đừng buồn, Thính Chúc là kẻ xấu, muội biết mà.

A Tỷ cụp mắt, nở một nụ cười an ủi ta.

“Niên Ngân Lịch, con đường ngươi chọn sai mất rồi.

Vì một nam nhân mà đánh cược nửa đời mình, chỉ bởi đôi ba lời hoa mỹ của hắn, thật nực cười.”

Trần Quý phi chẳng biết đến cạnh chúng ta từ lúc nào, lời tràn ý giễu cợt nhưng giọng điệu lại như thương hại.

Dường như nghĩ đến điều gì, Trần Quý phi tự cười mỉa: “Hắn cũng từng nói bao lời tâm tình với ta, chỉ là vì sự xuất hiện của ngươi, tất cả liền đổi khác.”

A Tỷ không biết chuyện trước kia của hai người, thế gian cũng ít ai nhắc.

Nhưng qua lời của Trần Quý phi, ta nghe được một đoạn tình.

Trần Quý phi không giống nữ tử tầm thường, nàng là con nhà võ tướng, từ nhỏ không biết chữ nghĩa, chẳng tường nữ công, chỉ biết múa đao luyện kiếm.

Một hôm nàng cưỡi tuấn mã rong ruổi ở ngoại ô, dừng bên dòng sông, luyện đường đao do phụ thân truyền dạy, có lẽ quá đắm mình nên không hay phía sau có người.

Kẻ đó chính là Hoàng thượng bây giờ.

Người vừa chạm mặt nàng thì nhất kiến chung tình, lần đầu bắt chuyện không được bèn tìm đến lần hai, lần hai không xong bèn lần ba.

Tùy chỉnh
Danh sách chương