Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cả quá trình đúng chuẩn màn trình diễn nghệ thuật thể mang tính hủy diệt.
17
Tôi thoát khỏi màn giám sát mà cười đến nỗi tiếng như tiếng ngỗng.
Nói thật, vụ lần tôi bỏ không ít tiền, mà xứng đáng! Mục tiêu đơn giản là xả giận!
“Vũ khí” đầu tiên – người đóng vai “tâm thần nhẹ” – là bạn của bạn tôi. Do bệnh, nên bình thường ru rú trong nhà, nghe nói ngoài “bung xoã”, ảnh mừng khóc, nhận liền. Tất nhiên, tôi căn dặn rất kỹ: gây rối, đòi nợ, không làm hại . Ảnh rất nghe .
“Vũ khí” thứ hai – hồ sơ HIV là thật, người không. Tôi ghét chị tôi thiệt, tôi không ngu tới mức tự đẩy mình vào tù. Tôi trả thù, không chết chung.
Thế mà, mới đúng ngày, tiền tôi vay tốc độ ánh sáng mà quay đầy đủ!
Tôi sững sờ trước tốc độ hoàn tiền , vốn tưởng tụi nó lì lợm phải vài hôm mới gục. ngờ chưa đầy 24 tiếng sụp đổ hoàn toàn!
Tôi sung sướng block cả hai đứa không từ biệt.
Loại “chị em tốt” như vậy, như không!
Tôi cứ tưởng mình kết thúc rồi… ngờ đâu, trận chiến vừa mới bắt đầu thôi!
cách đúng ngày, điên bắt đầu giở trò.
Sáng sớm tôi vừa đến cửa hàng, há hốc mồm đứng tại chỗ.
Trước cửa tiệm tôi, đám đông vây kín như xem hội, âm thanh ồn ào không tả nổi. Tôi sợ xanh , tưởng đập tiệm trộm đột nhập đó.
Tôi lao vào đám người, chen vào rồi … tôi quắn hết cơ vì tức!
Trước tôi… là ruột tôi – ngồi chồm hổm trên bao tải rắn, ăn mặc rách rưới, mắt ướt sũng nước, đúng kiểu ăn mày nghề!
18
Áo quần bẩn tới mức không dám nhìn, tóc tai rối như tổ quạ, mũi lem luốc như trét bùn.
Nếu không phải tôi sống với 30 năm trời chắc chắn không nhận nổi.
Tôi hốt hoảng quỳ xuống, nắm tay :
“! vậy? Sao nông nỗi ?”
Tôi bất ngờ thiệt. Dạo gần đây tôi giận quá nên gọi không bắt máy, tin nhắn để đọc.
mà không giận với cái kiểu xử sự như bữa đó?
tôi không ngờ gặp trong tình cảnh như phim truyền bi kịch thế .
loạt giả thiết hiện trong đầu tôi như chạy băng băng: là cướp? đánh? từ quê lết bộ đây?
khi tôi còn đang suy diễn … bàn tán bên cạnh như tát tôi tỉnh táo!
“Đấy! Chính là đứa bất hiếu không nuôi đây ! Nhìn kìa, giàu ghê chưa! Nhẫn kim cương kìa, vòng cẩm thạch kìa!”
“Trời đất ơi! Mặc đồ hiệu, son phấn rạng rỡ, còn ruột te tua như chó hoang!
Thời nay sao mà khốn nạn thế! Nuôi làm , cuối cùng là nuôi đủ lớn để nó bỏ rơi mình!”
“ mà ác vậy trời! Mở công ty, làm chủ, giàu sang ngút trời… mà để ngồi bệt giữa đường như thế! Cái tiệm nên đóng cửa đi là vừa! Đồ vô lương!”
Tôi đứng đó, ngu ngơ – tai ù vì choáng, quay sang nhìn , cuối cùng mở miệng tiếng…