Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 9
Tôi đi vòng trong khu chung cư ba lần liền rồi mới lên lấy hàng chuyển phát.
Đang trước cửa lục tìm chìa khóa, bỗng có người dừng lại sát sau lưng tôi.
thở phả xuống cổ ấm nóng, ẩm ướt, nhột nhạt có con rắn đang trườn .
“…”
Tôi cạn lời.
“Đi xem thế nào rồi?”
“Hỏng rồi.”
Tôi lại nhét chìa khóa túi.
Anh ta vòng tay ôm eo tôi, bật :
“ thì tốt quá.”
“Chúng ta nối lại duyên cũ đi.”
“Tính nết anh đúng là… chán thật.”
thở anh ta khựng lại một nhịp, ấm ức:
“Vốn dĩ anh đâu phải người đắn .”
Rồi cúi xuống c.ắ.n sau gáy tôi, ngứa ngứa đến mức tê cả sống lưng.
“Hay là… tiếp tục nhé?”
“Anh em …”
“Trên người em, chỗ nào anh …”
anh ta quệt vành tai tôi, khàn khàn, dính dấp:
“ cần nghĩ đến em… là anh lại lên được ngay.”
Trong có chút điên cuồng, nóng rẫy, lẫn cảm giác khoe khoang, trách móc:
“Em anh thành thế này…”
“Không.” – tôi từ chối ngay lập tức.
Không phải tôi cao thượng .
là Phương Kì đang ở trong phòng.
người mà chạm mặt thì rắc rối to.
“Vì sao?”
Môi anh ta lướt tai tôi:
“Có người mới rồi hả?”
“Liên quan tới anh.”
Anh ta cố tình giả điếc:
“Nhanh à? Hắn ta đẹp trai bằng anh không?”
Đồ phiền phức.
Cảm giác bực bội lâu ngày lại trào lên.
Tôi chuẩn bị lấy thùng hàng đập anh ta thì cửa mở bật .
Ở cửa.
Phương Kì và Tạ Tầm bên vị thần gác cửa, mặt nấy đều đen sì.
“A…”
Vệ Tế gác cằm lên vai tôi, uể oải :
“Không đẹp trai bằng anh đâu…”
Không khí trong phòng khách căng dây đàn.
Phương Kì nhìn cửa sổ, mặt lạnh không thấy đáy.
Tạ Tầm ngồi trên ghế đơn, cố nặn nụ dịu dàng:
“Tôi… là anh của Tiếu Tiếu.”
“Là cấp trên.” – Phương Kì liếc , đúng ba chữ.
Vệ Tế thì gần không có xương, ngả nửa người trên sofa dài:
“Tôi là… bạn của Tiếu Tiếu.”
Từ “bạn” anh ta cố ý nhấn mạnh.
Tôi bếp rửa ly, giả vờ không biết .
Tạ Tầm cầm mấy quả trái cây lại rửa cùng tôi.
bên cạnh, nước chảy róc rách.
Anh nghiêng nhìn tôi, bỗng lo lắng gọi :
“Tiếu Tiếu… cái người sếp của em…”
“ giờ rồi mà tới nhà nữ cấp dưới… không ổn đâu.”
Anh suy cho nghĩ một lúc, cẩn thận lựa lời:
“Lúc anh mở cửa, anh ta ăn mặc không chỉnh tề. Những loại người mặt thì nghiêm, chứ sau lưng… dễ sinh tâm lý biến thái .”
Tôi suýt rơi cái ly.
“Hay là em nghỉ việc đi? công ty anh, anh có thể để ý chăm sóc em.”
“ …” – anh tiếp tục vẻ nghiêm túc:
“Cái người bạn kia… nhìn lạ .”
“Trông bất hảo, dễ đưa em đi sai đường.”
“Em đừng lại loại người đó .”
Tôi sắp không nhịn được .
Tạ Tầm :
“Tiếu Tiếu à, bây giờ xã hội phức tạp.”
“Đàn ông bên … xấu xa .”
Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng anh:
“Thế… anh?”
Tạ Tầm khựng lại.
Đôi nhạt màu dừng lại mặt hồ bị đóng băng.
“Anh…”
Anh đột nhiên lắp bắp, vành tai trắng hồng lên vì ngượng.
Anh quay mặt đi, nhỏ lời thề:
“Anh có thể chăm sóc em cả đời.”
Tình yêu thuần khiết ghê thật.
tiếc là tôi đã không chiến sĩ thuần ái từ lâu rồi.
“Anh em kết hôn là phạm pháp đấy.”
Tạ Tầm kinh ngạc.
Ánh nhìn về phía người đang ở cửa, là Phương Kì.
mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cố giữ nét ôn hoà:
“Giữa tôi và Tiếu Tiếu không có quan hệ huyết thống. là… chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”
Tạ Tầm :
“ mươi mấy năm, thanh mai trúc mã. Không phải tùy tiện xuất hiện một người chèn là có thể vượt .”
Phương Kì liếc anh ta một cái, nhạt lạnh:
“ mươi năm mà chưa đến được nhau, chứng tỏ anh không có sức hấp dẫn giới tính cô ấy.”
“Thêm mươi năm chẳng có cơ hội.”
“Anh biết cái !”
Tạ Tầm bực bội.
Lần tiên tôi thấy anh ấy nổi nóng.
“Chúng tôi…”
“Ghê quá nha~”
Vệ Tế kéo dài , từ đâu lòi :
“Không đ.á.n.h nhau đấy chứ.”
“Thô lỗ ghê á.”
Tạ Tầm nghẹn lại, vừa giận vừa sốc.
Phương tổng trầm mặt:
“Đúng là trò.”
Loạn hết cả lên rồi.
Ba người mỗi người chiếm một góc phòng khách.
không nhìn .
Tôi muốn đuổi sạch tụi họ .
Cuối tuần hiếm hoi.
Đáng lẽ là lúc tôi được nghỉ ngơi hưởng thụ.
Vệ Tế nhìn tôi một cái.
hí rồi đột nhiên dậy:
“Có vẻ rất muốn nghỉ ngơi ha…”
“ anh đi trước nhé~ nhắn cho anh nếu anh~”
Anh ta đi dứt khoát đến mức tôi ngạc nhiên.
Tưởng đâu loại người này phải dây dưa đến cuối.
Tạ Tầm nhìn tôi.
Sắc mặt cực tệ.
Môi mím thẳng.
Lông mày nhíu lại.
Nhưng anh vẫn :
“ anh đi trước. Rau anh để trong tủ lạnh rồi.”
“Trái cây anh rửa rồi, ăn.”
Anh dậy.
Ánh dừng lại trên người Phương Kì.
Phương Kì không nhìn anh, hồi lâu mới mở miệng:
“Ừ.”
Sắc mặt Tạ Tầm khó coi hơn.
Phương Kì chậm rãi:
“ anh không phiền em .”
Tạ Tầm dịu mặt một chút.
Anh dậy chuẩn bị đi.
Phương Kì lề mề theo sau.
Tôi đưa anh cửa.
Tạ Tầm đi rồi mà không đóng cửa.
Phương Kì lại bất ngờ dừng lại.
Tôi đ.â.m sầm lưng anh.
Anh quay người, kéo tôi ôm lòng.
Cúi xuống, hôn lên trán tôi.
Mang theo chút thương tiếc không che giấu.
Tôi ngẩng thấy Phương Kì vẫn cái mặt lạnh đó.
Nhưng khóe lại lộ một tia rất :
“Không có muốn anh sao?”
Tôi đáp:
“Xin lỗi, em không có nghĩa vụ phải giải thích.”
Anh nghẹn.
Cúi xuống hôn lên tôi:
“Em là đồ không có lương tâm.”
nhột.
Tôi chớp một cái.
Anh có vẻ thấy thú vị.
Lại hôn thêm cái .
…
bật cái kênh ngôn tình thuần khiết này ?
Tôi đẩy anh: “Mau đi đi.”
“Anh đi dây.”
Anh cúi , thở ấm áp va nhau, bất ngờ một câu chẳng chẳng đuôi:
“ anh.”
“Đừng họ.”