Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không khí lạnh ngắt, điện thoại phá vỡ im lặng.
Thẩm Chu nghe , giọng nữ kia như lập thổi bay tâm trạng nặng nề trên mặt anh.
“Ừ, được, lát tôi đi ngang mang về .”
“Tư Tư?… Đúng, nó về rồi. Đang cạnh mẹ… Ừ… Hôm nó không về nhà đâu, nó đi ở bạn trai.”
Anh cố ý nói vậy.
Anh loa, đưa điện thoại về phía tôi.
“Tư Tư có bạn trai rồi à?” Giọng dịu dàng của dì Thẩm truyền đến.
Giọng nói ấy gợi lại những ký ức không dễ chịu.
“Tư Tư, con còn nhỏ, ra sẽ thấy có nhiều người tốt hơn anh nó. Con yêu người khác rồi sẽ quên nó rất nhanh thôi.”
Tôi nghẹn lời.
Nếu tôi không phủ nhận, trong lòng bà tôi Thẩm Chu mãi mãi là dây dưa không dứt.
Trong tôi chần chừ, bà tiếp: “Tư Tư, dì nhớ con lắm.
Hôm về nhà anh nhé?”
“…Dạ được.”
Bà vui đến mức quên cả dặn dò vội vàng cúp .
Tôi ngẩng lên, thấy trên mặt Thẩm Chu phủ thêm một tầng tối tăm.
Đường về im lặng nặng nề.
Tôi nhắn đàn chị: “Tối em không về khách sạn.”
Chị ấy không biết nội tình, lập dồn dập gửi tin: “Em đang ở đâu?” “Sao không về?” “Sao không nói trước là về nhà?” Xen giữa lo lắng là lời báo cáo về tiến triển dự án, mọi thứ đều suôn sẻ.
Điện thoại reo liên tục làm tôi phân tâm.
Thẩm Chu lạnh lùng liếc qua: “Sao không trả lời? Không nói cô ấy cô không về à?” “Em nói rồi, chắc chị ấy vẫn lo.”
Tôi vội nhắn lại: “ nãy em kịp nói rõ.
Em báo gia đình chuyện đi công , bảo em về nhà.”
“Không hồi âm, người ta còn tưởng xảy ra chuyện.”
Thấy tôi trả lời, đàn chị lập gọi thoại.
Tôi sợ chị lỡ miệng nói linh tinh trước mặt Thẩm Chu nên vội vàng đeo tai nghe vào.
Vì áy náy nên giọng tôi vô thức mềm xuống: “Lỗi em, đã để chị lo, mai em mang đồ ăn ngon về bù.”
Không khí vui vẻ khiến tôi nhất thời quên mất Thẩm Chu đang ngồi cạnh.
Nghe đàn chị than thở ở một mình trong phòng khách sạn rộng, tôi cười.
“Chị thôi đi, mai gặp rồi, đừng làm như đáng thương lắm.”
Tắt tôi mới nhận ra xe đã dừng đường.
Thẩm Chu gõ nhẹ vô-lăng, không định chạy tiếp.
Anh đang đợi ai sao? Mưa cửa trút xuống, khiến tầm mơ hồ.
Sự chờ đợi kéo dài làm tâm trạng anh càng tệ.
Tôi né tránh rắc rối, mở Weibo xem tin rồi bình luận một câu.
Thẩm Chu liếc sang, giọng sâu xa: “Đừng chỉ điện thoại, Giúp tôi nhận đồ.”
Người giao đưa hộp bánh ngọt.
Mưa tạt vào khiến vỏ hộp ướt lấm tấm, lòng bàn tay tôi cũng bị dính nước.
Thẩm Chu lạnh nhạt: “Tủ ghế có khăn giấy.”
Xe nổ lại, anh Không nói thêm chữ nào.
Xuống xe anh xách đồ đi trước, Càng gần đến cửa nhà tim tôi càng đập mạnh.
Anh đứng trước cửa, quét vân tay lần đều , hóa ra anh lâu lắm cũng về nhà.
Cuối cùng đành bấm chuông.
Từ trong vang lên giọng vui mừng của Lương : “Bánh đến rồi!” Cô ấy mở cửa, Thấy tôi phía sau Thẩm Chu, nụ cười cứng lại.
“Về rồi.”
Mười năm trước, nhà này đã quen tiếp đón Lương cùng cha mẹ cô, Cô xuất hiện ở đây cũng chẳng khó hiểu.
Thẩm Chu tùy tiện nhét hộp bánh vào tay cô: “Lần sau đừng mượn danh mẹ tôi bảo tôi.”
“Anh không biết đâu, nó hot lắm, xếp hàng cũng không mua nổi nên mới nhờ anh đặt giùm.”
“Sao không nhờ bạn trai cô?” Lương có bạn trai rồi ư? Thế mà không thành đôi như mọi người nghĩ.
Lương cúi nhỏ giọng: “Anh ấy không quen chủ tiệm, cũng không có mặt mũi như anh…” “Vậy đổi cái thằng vô dụng đó đi.”
Thẩm Chu lạnh lùng đến mức không chừa chút mặt mũi.
Lương đứng cứng ngắc vì ngượng.
thu hút ba mẹ Thẩm.
Thấy tôi biểu mất kiểm soát.
Dì Thẩm ôm chầm lấy tôi, mắt đỏ hoe: “Ốm quá rồi.”
“Ngồi xe lâu mệt không, hay lên lầu nghỉ trước nhé.”
Một làm sóng nhiệt tình ập tới.
“Đói không? Có muốn ăn thêm chút gì không?” “Không cần đâu ạ, nãy con đã ăn cùng… anh… anh trai rồi.”
Trước kia tôi bao giờ gọi anh là anh trai, luôn hỗn hào gọi thẳng tên, từng đổi miệng.
Vừa thay giày , của Thẩm Chu dừng lại giây sau khi nghe câu đó.
Dì Thẩm cũng sững lại, ánh mắt mang theo chút áy náy khó hiểu.
Chú Thẩm gọi: “Đừng đứng chắn ở cửa nữa, vào ngồi đi.”
Lương mượn cớ bạn gọi nên chuồn mất.
Tôi bị dì Thẩm kéo ngồi xuống sofa, Thẩm Chu đi ngang qua chúng tôi rồi lên lầu.
Tôi trò chuyện lặt vặt chú dì Thẩm về cuộc sống đại học.
Một sau, dì Thẩm nắm tay tôi đưa tôi lên phòng.
“Hành lý anh con nhờ người đi lấy rồi, chắc lát nữa là mang đến.
Con tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi đỡ mệt, mai cả nhà mình đi ăn bữa cơm đoàn viên.”
Sau khi tắm quấn khăn bước ra, tôi nghe mở cửa phòng đối diện liên tục.
Năm đó, vì người lớn thấy Thẩm Chu không ưa tôi nên cố ý sắp phòng đối diện để bồi dưỡng tình .
Tối đối mặt, sau này quan hệ tiến triển thế nào hiệu quả ai cũng thấy.
Nhưng quan hệ hiện tại, sắp xếp xưa lại có phần không hợp thời.
Nói nhiều nên khô họng, nhưng cốc nước trên bàn trang điểm đã hết sạch.
Tôi lắng nghe tĩnh hành lang, nghe bước chân xa dần mới dám mở cửa xuống lầu, định băng qua phòng khách vào bếp giọng nói lạnh lẽo vang lên trong bóng tối: “ không được?” Tôi quay lại.
Thẩm Chu đẩy vali của tôi vào, ánh mắt thẳng tắp rơi xuống chiếc cốc thủy tinh.
“Khát nước à.”
Anh ta tự hỏi tự trả lời chẳng cần tôi nói gì.
Vạt áo tơ lạnh của anh ta lay theo từng bước chân.
Đây là chiếc áo tôi tặng anh ta sau khi xác nhận quan hệ, cũng là chiếc duy nhất.
Mùi hương sữa tắm giống hệt nhau hòa vào nhau làm người ta càng bứt rứt.
Tôi lách qua anh đi rót nước, uống ừng ực.
Kỳ lạ là cổ họng vẫn không dịu đi chút nào.
Thẩm Chu đặt hành lý xuống phòng khách rồi bước đến, ánh mắt đặt lên những giọt nước còn đọng ở đuôi tóc tôi.
Bàn tay anh ta cực kỳ nhẹ nhàng vén tóc tôi ra sau tai.
“Sao không sấy tóc?” Ánh mắt anh ta tôi nóng bỏng, nhưng ngay sau đó tôi ngửi thấy hơi rượu lẫn trong hương hoa.
“Lên lầu.”
Tôi sững một giây, định lấy vali nhưng bị anh giành lấy, đi giữa hành lang do dự giây lát rồi đẩy cửa phòng tôi.
Tôi vội vàng theo sau: “Đặt ở đây là được.”
Vừa dứt lời, Thẩm Chu kéo mạnh tôi vào phòng rồi xoay tay khóa trái cửa.
“Thẩm Chu, Anh làm gì vậy?” “Sao không gọi anh trai nữa?” Tôi cố vùng khỏi tay anh ta nhưng bị ấn chặt vào ghế.
“Tôi khuyên em đừng la, đừng , kẻo làm ba mẹ tôi thức.”
Anh ta nắm rõ điểm yếu của tôi.
Nói rồi anh ta đi lấy khăn nhẹ nhàng lau nước ở tóc tôi, gió nóng phả lên, ngón tay lại chạm vào vành tai, sau gáy… Mùi hương hơi rượu hòa vào nhau khiến không khí trở nên .
anh ta dịu dàng đến mức kỳ lạ đến khi sấy tắt hẳn.
“ rồi.”
Tôi sợ mình bị nghẹt thở trong sự gần gũi này, tranh thủ anh đi cất sấy tôi đứng phắt lên kéo giãn khoảng cách, ra hiệu anh ta có thể đi.
Thẩm Chu quay lại, ánh mắt tối đi: “Ý gì, Dùng là vứt hả?” Dùng… Nghe cứ .
“Đã muốn đi sao còn quay lại, Đã quay lại sao không trốn kỹ hơn?” Lời chất vấn của anh như thủy triều táp tới.
Tôi nhớ rõ hôm đó dì Thẩm nói: “Thủ tục làm rồi, tranh thủ Thẩm Chu ba nó từ quê về, con mau đi đi!” Lời của Lương càng như nhát dao.
Tôi Thẩm Chu rõ ràng là đồng phạm phạm cùng một lỗi, vậy mà bị đày sang nước chỉ có mình tôi.
Tuần đến nước kịp thích nghi, tôi nhận được cuộc gọi của anh.
Khi đó tôi tồi tệ đến mức không còn sức đối mặt, nên là người chủ nói.
“Chúng ta chia tay đi.”
Nhớ lại thật xấu hổ.
Nhưng giờ Thẩm Chu đang say, tất cả là do rượu, mai tỉnh dậy anh ta chẳng nhớ gì đâu.
“Không nghĩ thông đừng nghĩ, dậy là một mới.”
“Tôi đã đi tìm em.”
Giọng điệu anh ta buồn bã đến trầm lặng.
Khi nào? Ánh mắt anh ta chằm chằm đôi mắt mở to của tôi, vài giây sau rơi xuống dò xét biểu của tôi.
Anh ta cười lạnh như chế giễu sự ngu ngốc của chính mình.
Sau khi bị chia tay Thẩm Chu suy sụp một tuần, rồi nhờ người điều tra địa chỉ.
Đêm đó anh bay chuyến gần nhất sang kia đại dương, nhưng thấy tôi đang thân mật kéo tay một chàng trai dưới hàng cây.
Khoảnh khắc ấy anh thấy mình thật hèn hạ, tự dâng mặt đến người ta xé.
Lại một đêm mất , chỉ vì câu “Tôi đã đi tìm em.”
Tôi nhạc nhẹ thư giãn, câu nói đó như bóng ma cứ lởn vởn lặp đi lặp lại.
Nhắm mắt vang lên trong , mở mắt hiện trên trần nhà.
Trong mơ anh cũng lặp đi lặp lại câu đó.
Tuyệt thật, Tôi quên mất báo thức.
Sáng hôm sau người gõ cửa là Thẩm Chu.
“Dậy.”
Tôi giật mình dậy, toàn thân nhức mỏi.
Chính giọng nói này khiến tôi cả đêm không , mở mắt ra vẫn là nó.
“Vâng.”
Lên xe hôm vẫn là anh lái.
Lạ là hôm không phải nghỉ mà tắc xe khủng khiếp.
Không khí trầm mặc, dì Thẩm mở câu chuyện: “Tư Tư, hôm qua con nói bạn trai cũng ở A Thành, có muốn gọi nó tới ăn không?”
Chú Thẩm bỗng hứng thú: “Con yêu rồi à? Làm nghề gì? Bao lâu rồi?”
Tôi hoảng hốt, Hoàn toàn không phải thế nhưng tôi cũng không biết giải thích sao.
Liếc gương chiếu hậu chạm đúng ánh mắt lạnh của Thẩm Chu, lần này Hoảng hơn nữa nên tôi đành liều Đành liều: “Bạn của bạn giới thiệu.”
“Lần này anh ấy đi công chắc không tới được, Đợi tình ổn định rồi con đưa về.”
Chú Thẩm khái: “Hóa ra người quen giới thiệu.
Tư Tư hồi đến nhà ta còn bé xíu, giờ lớn rồi, đến tuổi gả rồi.”
Đúng này chiếc xe trái bất ngờ cắt ngang, Thẩm Chu phanh gấp, xe chỉ cách nhau ngón tay.
Tay anh ta siết vòng lái đến trắng bệch, chú dì lập chuyển chủ đề sang chất lượng tài xế.
Không lâu sau đến nhà hàng, Dì Thẩm chú Thẩm gặp người quen, tôi lại đứng cạnh như hồi nhỏ.
Chủ đề nói vẫn là công việc, sức khỏe, con cái, chỉ khác là việc học chuyển thành chuyện cưới xin.
Một đứa bé quá đáng yêu khiến Dì Thẩm mềm lòng, bữa ăn xoay sang chủ đề thúc cưới nhắm vào Thẩm Chu, còn Tôi chỉ ngồi một vừa ăn vừa xem trò vui.
Dì Thẩm thăm dò: “Con gái nhà Lý ở Thành Nam mới từ nước về, đang phụ giúp công ty.
có hợp , con rảnh hẹn nó ăn.”
Thẩm Chu ngả lưng: “Bàn hợp được, xem mắt miễn.”
Không moi được gì chú Thẩm bắt diễn yếu đuối, dì Thẩm lập hiểu ý.
“Có gì nói đàng hoàng, đừng chọc bố con .”
Thẩm Chu liếc ba bát trống trước mặt bố: “Bố che nhầm chỗ rồi, ăn no quá phải ôm bụng chứ.”
Nói ánh mắt anh rơi vào tay tôi đang gắp thức ăn.
Chú Thẩm cáo giận: “Con còn Tư Tư à, Nó ngoan hơn con nhiều, nó có bạn trai rồi, chẳng như con suốt chơi lũ độc thân! Cứ thế này ba phải nghi con thích đàn ông quá!”
“Hôm trả lời ba rõ ràng, có phải hay không?” Câu nói này khiến tôi bị săc, vội vàng cuống quýt tìm chai nước.
Thẩm Chu bình tĩnh xoay mâm xoay, đặt chai nước trước mặt tôi.
Tôi uống trong anh nhàn nhạt nói: “Ba đoán xem.”
“Thằng nghịch tử.”