Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dì Thẩm sững lại hình như hiểu điều gì .
Món vịt ngon thật, chị học tỷ cũng .
Trước khi thanh toán tôi thêm phần về.
Chú Thẩm lại nhiệt tình: “Tư Tư thì ba mời bếp về nhà nấu cho con.”
“Dạ không, phần này là con về cho bạn con.”
“Cho bạn ? Vậy thêm món đặc sản.”
“Mấy món cay quá, chị ấy không ăn được.”
Nhìn vẻ nhiệt tình này là ông lại tưởng tượng xa xôi rồi.
Ăn tôi định bắt taxi về khách sạn, tin nhắn của học tỷ dồn dập.
“Chị em”, “Có này muốn hóng, Thẩm Tổng thật sự là anh em em hả?” Tôi mà, chị ấy thế nào cũng .
Dù sao chị cũng sẽ , tôi trả lời “Ừ”.
Chị ấy hét lên như marmot, đến khi tôi xuất hiện cũng không dịu lại.
Vừa vào đã kéo tôi ngồi xuống: “Em có quan hệ tốt như vậy sao không nói sớm, Nếu nói sớm công ty mình đã bám được vị thần như Thẩm Tổng rồi! Mau nhờ anh giới thiệu.”
Tôi đẩy món ăn về phía chị: “Bỏ cái suy nghĩ viển vông đi, tôi với Thẩm Chu không phải anh em ruột, và quan hệ hiện giờ chỉ có là nước lửa không dung.”
“Đúng rồi, cửa hàng tự doanh qua rồi, tối quan quản lý của Thẩm Tổng rất hài lòng.
Hôm qua em đi xem biệt thự với Thẩm Tổng rồi phải không? Qua chưa?” Hai mặt khác nhau.
Không sai, Thẩm Chu chỉ trêu tôi rồi chực chờ trả đũa.
Vậy tối qua là gì? Hôm nay anh ta lại gương mặt như tôi nợ anh ta mấy trăm vạn, xem ra tối qua anh ta quên sạch.
Mệt thật.
Tôi dang tay: “Hôm qua không nói gì về .
Không được thì tôi về công ty, hai chị theo đi.”
Học tỷ ngẩn ra: “Không giống em chút nào.”
Thấy tôi kiên quyết chị không ép nữa: “Tối đi dạo trấn cho khuây khỏa.”
“Được.”
Tối nay trước khách sạn gặp nhau, Quan Tu không mời cũng tự đến, còn ăn mặc chỉnh tề.
Học tỷ thì thầm: “Chị chỉ tiện miệng nói thôi mà cậu ấy cũng tới.”
Thành ra hẹn hai người giờ thành ba.
Ăn đi dạo trấn, tránh ngày lễ nên không đông.
Đi ngang tiệm Quan Tu đề nghị vào.
Tôi định theo thì Thẩm Chu video tới.
Có việc gấp sao? Tôi nghe máy: “Bao giờ về nhà?” “Ba bảo tôi .”
Tôi đáp ngay: “Vẫn sớm, lát nữa về.
Không có gì thì tôi cúp máy trước nhé.”
Ngước nhìn giờ, đúng chín giờ, trùng giờ giới nghiêm bịa hồi lớp 12 của Thẩm Chu.
Trong máy im lặng, có lẽ anh đã cúp máy rồi.
Tôi cất đi, đang định vào thì Quan Tu giơ hai gói nói: “Khó chọn quá.
Em là người bản địa, em chọn giúp anh đi.”
Học tỷ nhìn hai tôi đầy nghi hoặc.
Tôi chỉ gói bên phải: “Chị nói anh có chứng mất ngủ, gói này an thần dễ ngủ, hương cũng thơm.”
Quan Tu liếc học tỷ: “Cũng không uổng công thương cháu, Vậy lấy cái này.”
“, t.h.u.ố.c say xe lần trước dùng được không? Đỡ chưa?” “Tốt lắm, dễ chịu nhiều.”
Học tỷ càng nghe càng sốc.
Trong ống nghe bỗng vang tiếng xì xì.
Tôi nhìn , vẫn đang cuộc , ghé tai thì nghe tiếng thở nặng nề, tôi thử lên tiếng thăm dò“Thẩm Chu?” Một hồi âm thanh tút tút truyền tới.
Quan Tu : “Sao vậy?” “Không sao.”
là do tôi tưởng tượng thôi, Có lẽ anh để bên cạnh quên tắt.
Mua thì tôi đi bảo tàng trấn mua vài món lưu niệm.
Tối nay cực vui.
Cuối Quan Tu đưa học tỷ về trước rồi chở tôi về.
Gió đêm nay rất mạnh, vừa xuống xe tóc tôi đã rối tung.
Quan Tu hạ kính đưa dây buộc tóc: “Của Diêu Diêu để ở trong xe, em dùng đi.”
Bất ngờ có giọng nói quen thuộc vang lên: “Quan Tổng, lại gặp nhau rồi.”
Anh đứng phía sau tôi mấy bước, không xuất hiện ở từ khi nào.
Muộn thế này rồi mà anh vẫn chưa ngủ.
“Cảm ơn Quan Tổng đã đưa Tư Tư về khuya vậy.”
Quan Tu mỉm cười dịu dàng, khách khí: “Không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm.
Thẩm Tổng chẳng phải cũng chưa ngủ sao?” là học tỷ Quan Diêu đã kể , nếu không Quan Tu thấy anh vào lúc này chắn không bình tĩnh như thế.
Thẩm Chu bước về phía tôi, ánh mắt nhìn vào trong xe, vừa khách khí với Quan Tu vừa nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay anh.
“Vừa ăn khuya nên ra ngoài đi dạo.”
“Xem ra Quan Tổng uống , chỗ tôi còn loại ngon , mai tôi bảo người cảm ơn anh đã chăm sóc Sơ Sơ.”
“Vậy cảm ơn Thẩm Tổng.”
Quan Tu lại nhìn tôi mỉm cười: “Sơ Sơ, ngoài trời gió lớn, mau theo anh trai về nhà, đừng để cảm lạnh.”
Khóe miệng Thẩm Chu khựng lại một chút, nhanh đến mức tôi còn hoài nghi mình bị ảo giác.
Đợi Quan Tu vừa rời đi tôi quay về nhà.
Tôi đi trước anh theo sau, cho tới khi bàn tay anh một lần nữa đặt lên tay nắm cửa trước tôi.
Tôi hất tay anh ra: “Muộn rồi.”
Anh đứng trong bóng tối, ánh mắt rơi xuống hộp trong tay tôi: “Bao giờ em uống thế, Trước kia không phải toàn bảo đắng sao?” “Dạo này hơi mất ngủ.”
Về muộn nên ba mẹ anh đã ngủ, xung quanh im ắng làm lời anh nói nghe cực kỳ rõ: “Mất ngủ?” “Thỉnh thoảng thôi, không nghiêm trọng , anh đừng làm mặt căng thẳng vậy.”
Tôi vừa nói vừa định đi lên thì tay bị kéo lại.
“Còn gì nữa? Nếu không thì tôi phải đi rửa mặt ngủ, mai sáng còn về A thành.”
“Em phải về, Mấy giờ?” “Chuyến sáng sớm hết rồi, tôi chỉ mua được vé 9 giờ 30.
Yên tâm, sau này phần việc còn lại sẽ do học tỷ của tôi lo tiếp.”
Thẩm Chu siết tay tôi mạnh : “Nếu anh không nhớ nhầm, này người anh chỉ định là em.”
Anh bị gì thế, Hôm qua trên bàn ăn có thái độ này.
Giờ thì không bàn công việc, tôi đi về A thành cũng không cho.
Anh lặp lại: “Tôi nói người làm phải là em.”
Anh hoàn toàn tỉnh táo, Tỉnh táo mà vẫn vượt giới hạn.
Nhưng này sai thì sai, người lớn không cho phép trẻ con phạm một lỗi, một lần, hai lần, ba lần đều là khiêu khích giới hạn.
Tôi vừa sợ lại vừa mong chờ, nhưng vẫn phải tự kéo mình lùi lại.
“ rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm , nhưng mai vẫn phải về công ty ký giấy tờ.”
Anh chẳng thèm đáp: “Đi chơi lâu như vậy, quà của tôi ?” Giọng không lớn không nhỏ, trên lầu bỗng truyền đến tiếng cửa và chân bước khe khẽ.
Anh phản ứng còn nhanh tôi.
Một giây sau tôi bị anh đẩy vào , khi nhận ra thì mùi hương trái cây sạch sẽ hòa với hương hoa nhài từ da anh sau khi tắm tràn vào mũi.
Nhìn quanh căn tim tôi hoảng hốt, đây là anh.
“Anh,” Anh đặt ngón tay lên môi tôi ra hiệu im lặng.
Sự va chạm quen thuộc kéo về ký ức còn thân mật nhiều lần.
Ngoài kia tiếng động dần nhỏ, đều đặn, chỉ còn tiếng gió, tiếng tim đập mạnh và sự chột dạ.
Tôi né bên nhưng Vai bị giữ nhẹ, Anh cúi xuống, ngón tay dọc theo cánh tay tôi trượt xuống chạm vào lòng bàn tay trống không.
“Thật sự không có… Tôi buồn quá.”
Khí nóng từ hơi thở anh quét qua tôi, ánh mắt lại liếc tay còn lại của tôi.
Buồn? Giả cũng phải giống chút chứ.nhưng Mà đúng là tôi quên mất thật.
“Có, để trong , bận quá nên quên, Anh buông ra để tôi đi lấy.”
Anh nhẹ giọng từ chối: “Không,Người có tiền thì không đáng tin, Đã không có quà thì tôi phải đòi bù.”
“Gần đây tôi cũng mất ngủ, em ngủ với tôi một giấc nhé?” Tôi ngây người.
rồi, anh thực sự rồi.
“Thẩm Chu anh phát cái gì vậy?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt mơ hồ ám muội: “Không được sao, chẳng phải từng ngủ rồi ?”
Tôi xoay người định trốn nhưng bị kéo lại, cả người bị ôm chặt: “Em nghĩ đi , Dỗ anh với em khó, trước kia làm tốt lắm mà.”
Trí nhớ mơ hồ bị kéo lại lần anh bị sốt nằm viện, mê man níu tay tôi không buông, tôi thương nên dỗ như mẹ từng làm.
Anh ôm eo tôi, lưng tôi đập vào cửa, đường lui bị chặn.
“Nào, nói câu dễ nghe.”
Đê tiện.
Tôi trừng anh.
“Em nhìn anh như vậy, muốn mai sáng lại không ra khỏi .”
Giây tiếp theo tôi bị bế lên đặt xuống giường.
Anh cúi xuống.
“Được, anh đồng ý.”
Anh nghe thấy nhưng không dừng.
Tim tôi đập loạn.
Anh nhặt tôi lên và mở khóa bằng nhận diện mặt, mở khung chat với Quan Tu.
“Nào, nói chia tay đi.”
Sao đề tài nhảy đây? “Tôi với anh ấy không phải yêu nhau.”
Tôi nghiêm túc: “Không hề có bạn trai, tôi chỉ nói dối dì Thẩm.”
Anh cười nhạt rõ ràng là không tin: “Miệng kẻ nói dối không có câu nào thật cả.
Em không nói thì anh nói giúp.”
Anh nhấn giữ nút ghi âm: “Xin lỗi, Tư Tư nhờ tôi nói với anh.”
Làm sao để anh gửi cái này được, Gửi rồi tôi c.h.ế.t mất.
Tôi nhào tới giật , giằng không lại chỉ có gấp rút nói: “Thật, Lừa anh thì công ty tôi sập liền, Được chưa?”
Anh hài lòng trả lại, nhưng chưa kịp xem anh có gửi hay không eo tôi lại bị kéo chặt.
“Vậy ta quay lại nhé?” Tôi sững người.
Quá đột ngột.
Anh nhìn tôi như thợ săn kiên nhẫn.
Tôi nghĩ thật lâu cuối thốt ra: “Làm người nhà không tốt sao?” Anh mất hết kiên nhẫn, giữ sau tôi hôn xuống.
óc tôi trống rỗng.
” Nụ hôn không hề dịu dàng mà giống trút giận.
“Đổi câu khác, câu vừa rồi anh không .”
“Đã hôn rồi, cũng ngủ rồi, giờ em nói làm người nhà, Không thấy muộn ?”
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của tôi cười thấp giọng: “Có anh em nào mà hôn nhau không?”
Tôi bị dồn vào góc, buộc phải đối diện cảm xúc mình và thừa nhận tôi anh.
Anh c.ắ.n nhẹ môi tôi, : “Nói đi, Thẩm tư tư.”
“Đúng, tôi anh, nhưng… tôi không …” Anh cười khẽ: “Không muốn yêu thì bỏ bước , cưới thẳng.
Cưới rồi vừa là người yêu, vừa là người nhà.”
Ngụy biện.
Mà trước mặt anh tôi chẳng chống đỡ được.
“Anh ?” Anh cầm rượu trên giường, nhấp một ngụm rồi áp sát lại hôn, mùi rượu lan ra trong miệng.
Tôi không phân biệt được là rượu hay bản thân chìm xuống.
Tiếng cuối nghe được chỉ là: “tư tư, anh không làm không công.”
Sáng hôm sau tôi tỉnh lại trên giường lớn của anh, người được sắp xếp chỉnh tề, ga giường còn được đổi mới.
đau như búa bổ,với mở … 12 giờ.
rồi, Báo thức bị tắt hết.
Tôi bật dậy cửa đã bị mở, tôi chui vào chăn theo bản năng.
“Dậy ăn.”
Anh kéo chăn: “Dậy, Trong chăn không có đồ ăn.”
Tôi lườm anh: “Không đói, không ăn.”
Anh chạm vào eo tôi định han, tôi tránh.
Anh gật : “Được, Vậy anh bảo mẹ là em khó chịu, để đồ ăn lên .”
“Biến.”
Tôi vừa đặt chân xuống đất, anh cúi xuống giày cho tôi , động tác quen thuộc khiến tim tôi loạn.
Bên ngoài có tiếng bước chân.
Tôi lập tức đứng thẳng, bước nhanh ra cửa thì đụng phải dì Thẩm đang ló : “Chu… tư tư…”
“Dạ… dạ tới rồi ạ.”
Khi quay lưng, Thẩm Chu còn thuận tay đỡ khuỷu tay tôi chưa kịp rụt lại.
“Có bản lĩnh lắm.”
Anh nhỏ giọng trêu, tay vẫn nắm không buông.
“Đừng quậy, bị phát hiện đấy.”
anh Miệng thì nói vậy nhưng mắt lại đầy hưng phấn như mong bị bắt gian.
thật rồi.
Ngồi chưa lâu bác Thẩm mở đề: “Anh con nói nó mua nhà mới nhờ con thiết kế.”
Tôi “khẽ trả lơi vâng” rồi nhìn anh.
Bác Thẩm nhíu mày: “Con không phải mới mua nhà trước Tết sao?”
Anh dừng lại, ánh mắt lướt vành tai đỏ của tôi: “Căn là nhà gần trường, khác.”
Tai bị anh nhìn đến nóng ran, ký ức tối qua lại ùa tới ,anh ôm tôi xiết chặt,môi kề tai: “tư tư, anh không làm không công.
Tôi thúc nhẹ eo anh: “Anh em muốn gì, nói đi.”
“Nói yêu anh, đừng bỏ anh như họ.”
Tôi mê mê hồ hồ nói: “Em sẽ không bỏ anh.”
Bác Thẩm lại nói: “Con nên kiếm vợ đi, hay là con nhìn trúng con bé nhà họ Lý rồi?” Anh nhìn t.h.u.ố.c hạ áp: “Cũng có một người.”
“Ai?” Bác Thẩm sáng mắt.
“Ba… bác sĩ bảo t.h.u.ố.c là uống sau ăn,” “Ăn gì mà ăn, ba khỏe! Chỉ cần không phải đàn ông ba chịu được hết! Mau nói, đừng úp mở.”
Dì Thẩm lấy thuốc: “Uống đi, kẻo lát lại quên.”
Bác Thẩm miễn cưỡng uống.
Anh đứng dậy, tôi cũng đứng theo.
Anh đã đi 99 bước rồi vậy thì bước cuối để tôi đi.
Tôi nói: “Là con.”
Anh cười nắm lấy tay tôi.
Bác Thẩm tròn mắt: “tư tư, Con có bạn trai mà?”
Rồi ông bật dậy: “Thằng trời đánh,Vì con bé này mà mày khóc sống khóc c.h.ế.t không đi nhập học,Giờ lại quay về làm tiểu tam cướp người trong nhà, tao tưởng mày nên thân rồi! Lại đây, tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!”
Ông chộp đồ đ.á.n.h anh và vệ sĩ: “Giữ nó lại!” tình cảnh Loạn hết cả lên.
Dì Thẩm ra hiệu tôi chạy, tôi kéo anh phóng ra cửa, tay bị anh siết chặt .
Anh cười vui như : “Em muốn bắt cóc anh chạy trốn ? Nhưng trước tiên nói rõ, anh không làm bé nhé.”
Tên .
Không ai đuổi theo, tôi thở hồng hộc ngồi xuống ghế dài, anh ngồi cạnh nắm tay tôi nhìn con đường nhỏ hai tôi từng đi học vô số lần ,cũng là con đường anh từng ngóng ba mẹ trở về.
“Em đã đồng ý rồi, sau này cũng phải anh đi con đường này về nhà, được không?”
“Ừm.”
cả hai reo,là tin nhắn của dì Thẩm gửi tới.
Tôi tim đập thình thịch mở ra: tư tư, xin lỗi con, những năm qua là dì không dám đối diện và cũng không dám thừa nhận thành kiến của mình. Cảm ơn con vẫn chịu về nhà và chịu cho A Thẩm một cơ hội. của hai đứa, dì sẽ tôn trọng và chúc phúc. Sau này nếu A thẩm dám để con chịu một chút ấm ức nào, con cứ nói với dì, dì nhất định sẽ thay con dạy lại nó.”
Tôi anh: “Dì nói gì với anh?”
“Bảo anh đối xử tốt với em, không thì bà bảo ba đ.á.n.h gãy chân anh.”
Toàn Văn Hoàn !