Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

phòng thân nhất thời đại kết hôn và nhờ tôi làm phù dâu.

phòng nghỉ ra thì nhìn thấy Thẩm Chu, trên tay anh cầm , hình như đang đợi ai đó.

Tôi sững người, thế giới đúng là nhỏ thật.

Lương Mộng cuối hành lang đi đến, ánh mắt lướt qua tôi thì thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Cô ấy là gái đối tác của Thẩm Chu, hai người mẫu giáo đã người lớn gán ghép, trong mắt mọi người thì họ mới gọi là trời sinh một cặp.

lẽ họ đã thật sự ở bên nhau như nguyện vọng của dì Thẩm? Lương Mộng khó tin nhìn tôi một cái, rồi lại lặng lẽ quay sang quan sát phản ứng của Thẩm Chu.

Anh nghe thấy chân liền ngẩng đầu, ánh mắt vào tôi rồi lập tức dời đi, bình thản không một gợn sóng.

Ngón tay tôi vô thức vò nhẹ lớp vải mỏng trên váy.

Thẩm Chu trầm nói: “Lương Mộng đi thôi, lão Hoàng họ vẫn đang đợi chúng ta.”

nói tự nhiên của Lương Mộng lại mang chút ngượng ngập: “Đợi chút, vào chào cô dâu một .”

Cô ấy gật đầu với tôi rồi vượt qua gõ cửa phòng nghỉ.

Được cô dâu cho phép mới nghiêng người vào: “Chị ơi chúc chị tân hôn vui vẻ nhé, ném hoa cưới nhớ ném về phía em nha, làm ơn đó!” nói vang lên lưng tôi.

Một cuộc đối thoại bình thường thôi vậy mà này lại đủ để làm lòng người gợn sóng.

Lẽ ra tôi nên rời đi, nhưng chân cứ như mọc rễ đứng yên một chỗ.

Lương Mộng nói xong chạy trở lại bên Thẩm Chu vui vẻ sánh anh.

Nhìn họ đi xa, này tôi mới như chợt nhớ ra mục đích ra ngoài.

vệ sinh ở đầu kia, hướng với họ.

Tôi bèn đi ngược lại, vòng xa cũng sao.

Ký ức về Thẩm Chu làm phiền tâm trí, tôi ngồi trong tiệc mà đầu óc cứ mơ màng cho đến phần trò chơi giao lưu.

Tôi chưa tính kết hôn nên hứng thú với hoa cưới, người khác cũng vậy, chỉ có ánh mắt nóng bỏng của Lương Mộng là không giấu được.

Cô dâu quay lưng ném bó hoa, Lương Mộng kiễng chân đón bó hoa rơi đúng vào tay cô.

Giây tiếp theo cô ngẩng đầu đi xuống sân khấu: “Thấy chưa, nói là sẽ bắt được mà.”

điệu đầy quyết tâm như thế, tôi không cần nhìn cũng biết cô ấy đang khoe với ai.

Xung quanh vang lên bàn tán hóng : “Trời ạ, trai đẹp có chủ rồi.”

“Nhưng mà trông họ thật sự rất xứng đôi!”

Nhiều năm trôi qua như vậy, Lương Mộng đối với Thẩm Chu vẫn kiên quyết như trước.

Ký ức không kìm lại được mà trôi về mùa hè năm đó, cô gái đứng chắn trước mặt tôi, trong ánh mắt là sự kiêu ngạo và tự tin mà tôi không bao được.

“Cậu sẽ không nghĩ rằng năm cậu ở họ Thẩm, lại có thể sánh bằng tình cảm hơn mười năm giữa tớ và Thẩm Chu chứ?”

Thẩm tốt bụng nuôi cậu, vậy mà cậu lại yêu đương với Thẩm Chu.”

Cậu có biết kẻ thích đặt điều sẽ nói gì lưng họ Thẩm không? Họ thậm chí còn dùng cả dâu nuôi bé’ đấy, cậu nghĩ thím có chịu nổi không?”

“Thẩm Tư Tư, cậu thừa đi, cậu không giành nổi với tớ đâu.”

Đúng vậy, tôi thừa .

Thẩm Tư Tư năm mười tám tuổi rất nhút nhát, và Thẩm Tư Tư của hiện tại cũng vậy.

Ăn cơm thôi, ăn no rồi sẽ không nghĩ lung tung nữa.

Gần đây bên khách hàng hết đòi hỏi này đến yêu cầu kia, về vẫn phải thức đêm sửa đề án.

Nhức đầu thật.

Tiệc cưới kết thúc tôi vội chào tạm biệt phòng ra về, kéo vali xuống sảnh khách sạn thì thấy Thẩm Chu đứng ở cửa nói với cũ.

Đứng cách khá xa tôi mới dám nhìn kỹ anh.

Bốn năm trôi qua vài người của anh thay đổi đến mức khó ra, nhưng chỉ riêng Thẩm Chu là không đổi.

Anh đứng trước cửa kính lớn, áo sơ mi ôm dáng của anh tôn lên vòng eo thon gọn.

Trên cánh tay còn vắt chiếc áo khoác vừa cởi, trước kia ôm nhau tôi cũng từng tựa vào đó.

Năm nay là tròn mười năm tôi quen Thẩm Chu, cũng là bốn năm chúng tôi chia tay.

Năm ấy bà tôi bệnh nặng, bên giường bệnh toàn họ hàng tính toán, trong số sinh từng được bà giúp đỡ chỉ có Thẩm đến thăm.

bà gửi gắm tôi, đó mới vào cấp hai và cả số tiền tiết kiệm lại cho Thẩm.

Ấn tượng đầu tiên của hai đứa tôi về nhau không tốt chút nào.

“Này, cậu nói thật đi, cậu có phải riêng bên ngoài của tôi không?” Câu trả lời của tôi còn chưa nói ra thì anh thô lỗ cắt ngang.

“Cảnh cáo cậu, không được vào phòng tôi, ở ngoài không được nói quen biết tôi, không được chủ động nói với tôi càng không được cố tình lấy lòng ai.”

đó quy tắc đó chính anh tự phá bỏ, chỉ có tôi là vẫn khắc trong lòng.

Gió nóng nực làm suy nghĩ cũng rối bời.

Chuông điện thoại vang lên, tôi ấn nghe, thúc giục của tài xế vang đầu dây bên kia.

“Mau lên nhé, chỗ này hạn chế dừng.”

“Vâng, tôi ra ngay.”

Ngẩng đầu lên thì ánh mắt phải ánh nhìn của anh, ánh mắt anh vẫn lùng và xa cách như xưa.

Tôi phải kéo vali, tay trái xách túi máy tính nặng trĩu chạy nhanh lên xe.

Xe vừa khởi động tôi theo bản năng quay đầu lại, trước cửa khách sạn đã không còn bóng dáng Thẩm Chu.

Tôi tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ.

Suốt tuần trước tôi đều tăng ca ở studio, hôm qua còn tranh thủ sửa đề án trên xe, nếu không phải vì đám cưới phòng thì tôi đã không vội vã trở về A Thành cũng bất ngờ mặt Thẩm Chu như vậy.

Một lực đẩy mạnh bất ngờ khiến cơ thể tôi lao về phía trước, trán đập vào ghế trước.

“Mẹ nó, tan ca chạy đơn mà cũng gặp xui xẻo.”

Tài xế nhìn nắp capo bốc khói, bực bội tháo dây an toàn, nói với tôi thì dịu đi phần.

“Cô gái, xin lỗi nhé, tiền xe tôi sẽ nhờ bên nền tảng hoàn lại cho cô.”

Nếu tôi không nhìn nhầm thì hiện tại là tám mười phút tối theo Bắc Kinh.

Chỉ còn một nữa là đến kiểm soát vé, mà bản báo còn cách nơi cần đến 10km.

Kịp, nhưng sao tôi lại xui thế này.

Tôi bất lực xuống xe, vừa mở cốp thì mùi cam nồng lan ra bao quanh.

Một đôi tay thon dài đỡ lấy nắp cốp, tay áo sơ mi hơi xắn lên đến khuỷu tay, góc nhìn nghiêng gần đến mức tôi còn nhìn thấy nốt lệ dưới mắt anh.

“Thẩm… Thẩm… sao anh lại ở đây?”

đường này nhìn thế nào cũng là công trình công cộng của xã hội, tại sao tôi không thể ở đây.”

Thẩm Tĩnh Chu tự nhiên đến đáng sợ mà lấy hành lý của tôi xuống, giống như anh còn trẻ đã quen tay mà giúp tôi xách cặp sách nặng trĩu.

“Ga tàu cao tốc hay sân bay?”

“Ga tàu.”

Không biết anh có ra rằng vẻ mặt vô cảm của thật sự rất đáng sợ hay không.

“Không cần đâu, tôi có thể gọi xe khác.”

Anh liếc tôi một cái đầy nhạt.

“Lên xe.”

Quá yên tĩnh.

So với nói lùng của anh, sự im lặng trong xe càng khiến người ta khó chịu.

Tôi cực kỳ hối hận, giá mà nãy mạnh mẽ hơn một chút chối thẳng thừng.

đó dẫn đường GPS trong xe lại vang lên không đúng : “ đã lệch hướng, đang tiến hành điều chỉnh tuyến đường, phía trước 600 mét quay đầu.”

Tôi vừa định giải thích thì thấy chân mày Thẩm Chu khẽ nhíu lại.

năm không về quê hương thay đổi nhiều, lại không quen đường đến ga tàu cao tốc mới nên tôi mới bật dẫn đường, không ngờ lại quên tắt.

“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là.”

Anh bật cười khẽ.

“Ý thức an toàn của cô Thẩm cũng tốt đấy.”

Nghe giống như là đang khen.

GPS không hiểu bầu không khí kỳ lạ trong xe, chỉ tiếp tục chỉ đường: “Phía trước quay đầu, đi vào đường Loan Châu… Loan Châu trung lộ.”

Trường cấp số 11 nằm trên đường đó, nơi tôi và Thẩm Chu từng .

này là sinh lớp 12 tan buổi tối, trước các quầy ăn vặt là gương mặt còn non nớt.

Dưới cột đèn đường bên phải, một nam một nữ đi trước , cô gái ôm sách lẩm bẩm ghi nhớ, chàng trai xách túi đưa ăn vừa mua cho cô.

Ký ức chồng lên nhau.

Không ai biết rằng “cao lãnh chi hoa” Thẩm Chu ngày trước cũng từng hết lòng dỗ dành tôi như thế.

Tôi say xe, trong n.g.ự.c hơi tức.

Dù trong xe bật điều hòa, tôi vẫn phân vân không biết có nên hạ cửa kính.

Tôi đưa tay vỗ nhẹ n.g.ự.c để giảm khó chịu.

Cửa kính xe tự động hạ xuống không động, gió ùa vào cuốn đi sự ngột ngạt trong lòng.

Trong màn đêm, chữ “A Thành Nam” dần hiện rõ.

Xe dừng êm trước cổng quảng trường, thẩm Chu lùng đưa hành lý và túi đỏ cho tôi.

Tôi tốt bụng nhắc anh rằng… “Cái túi đó hình như không phải của tôi.”

“Biết.”

Anh nói là biết nhưng vẫn đưa túi cho tôi.

Thấy tôi không , ánh mắt anh đi.

“Sao, cô Thẩm ra nước ngoài một chuyến liền coi thường tôi rồi à.”

Tôi nhìn vào trong túi.

Bên trong là món thịt khô tôi thích nhất, mỗi năm Thẩm đều thuê người ở quê làm thịt hun khói.

Ở nước ngoài thèm món này, tôi từng mua đóng gói ở siêu thị nhưng bao có được mùi vị của .

Nhưng sao Thẩm Chu lại đến dự đám cưới phòng của tôi, và tại sao Thẩm lại biết.“Cảm ơn, giúp tôi cảm ơn Thẩm nữa.”

“Bận đến vậy à, ngay cả thời gian nói cảm ơn trực tiếp cũng không có.”

Lời của Thẩm Chu như đ.â.m thẳng vào tôi.

Tôi im lặng một hồi lâu rồi mới hỏi tiếp: “Mọi người vẫn khỏe chứ?”

“Lão già dạo trước vừa làm phẫu thuật, may mà vẫn còn sống.”

Lời sắp nói ra bỗng nghẹn lại trong cổ họng, tôi cố gắng nặn chữ: “Rõ ràng dạo gần đây tôi mới… sao Thẩm không nói cho tôi này.”

Vừa nói xong lại phải ánh mắt không thiện cảm của Thẩm Chu.

“Ông ấy sợ cô lo, nhưng tôi thì lại thấy không cần phải thông cảm cho tâm trạng của một người vốn lùng vô tình.”

Dù có ngu đến đâu cũng hiểu được sự mỉa mai trong anh.

“Vậy sao anh không nói?” Vừa hỏi xong tôi đã hối hận.

Ánh mắt anh liếc xuống chiếc điện thoại tôi đang liên tục tin nhắn.

“Cô nghĩ là vì sao?” Tên người trong lời anh c.ắ.n mạnh như muốn xé vào da thịt.

chia tay dứt khoát với Thẩm Chu, tôi đi du và đơn phương chặn hết liên lạc với anh.

đã bốn năm, anh cũng đã ở bên Lương Mộng rồi.

Nghĩ nhiều cũng có ích gì.

“Hôm nay làm phiền anh rồi, cảm ơn vì đã đưa tôi đến ga.”

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm vali, chuẩn vào kiểm soát vé.

Thẩm Chu nhìn hành động của tôi, trong mắt là cảm xúc phức tạp.

năm qua cô làm phiền người khác chứ đâu phải tôi, lời khách sáo đó để về nói với họ đi.”

Tôi sững lại một chút.

“Cuối tháng tôi sẽ về .”

Quan hệ của chúng tôi như thể quay lại buổi ban đầu gặp gỡ, câu câu đều châm chọc, không ai muốn để thua.

kiểm vé tôi tìm được chỗ ngồi, thả lỏng dây thần kinh căng cứng rồi ngả lưng xuống ghế nghỉ.

Nói thật thì quan hệ giữa tôi và Thẩm Chu thật sự cải thiện là vào kỳ nghỉ hè lớp 11.

Dì và đi công tác xa, dì giúp việc cũng xin nghỉ về quê chăm nhỏ bệnh.

Trong chỉ còn tôi và Thẩm Chu, hai người vốn ưa nhau dựa vào nhau mà sống.

Tôi trừ việc xuống lấy ăn thì hầu như không ra khỏi phòng, còn Thẩm Chu mê thể thao thì một ngày cũng khó mặt tôi.

Cho đến một đêm tôi xuống uống nước, đi ngang thì thấy cửa phòng anh khẽ mở, bên trong truyền ra thở yếu ớt.

Ý thức được nghe thấy gì đó không nên nghe, mặt tôi đỏ bừng.

Phản ứng đầu tiên là bỏ chạy, nhưng tay vừa vào tay nắm cửa thì nghe anh gọi tên tôi.

Não tôi như đứng hình.

Không phải anh ghét tôi sao? Nhưng sự thật chứng minh đó là hiểu lầm.

Trong gọi vừa gấp vừa yếu ớt của anh, tôi ra có gì đó không ổn.

Đó là lần đầu tiên anh cho phép tôi vào lãnh địa của anh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương