Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Thứ bảy đến quá nhanh.
Nhanh như tốc độ tôi xài tiền.
Tôi bỏ bộ đồ rộng thùng thình, phi qua SKP mua một set MiuMiu. lấy chiếc Dior Lady mẹ vừa tặng.
Trang điểm tinh xảo, tóc để Tony uốn kỹ.
nói… người thể không đẹp xuất sắc, nhưng tiền chắc chắn biết cách khiến người ta đẹp.
Bốn người bên trong đang ríu rít.
Tôi mở cửa bước vào, không khí lập tức ngưng đọng.
Hôm nay Lâm San cũng trang điểm kỹ. Nhưng điều phũ phàng là: ngoại hình ba phần do trời sinh, bảy phần do tiền đắp. tiếc thay, Lâm San… không đẹp bằng tôi.
Cô ta gượng cười túi tôi: “ trai cậu đâu?”
Điềm Điềm ngạc nhiên: “ trai? Giang Kiều, cậu trai à?”
Tôi mỉm cười: “Ừm, tốc độ chắc cũng chậm hơn Lẫm đâu nhỉ?”
Không khí đông cứng.
Cố Lâm phá tan: “Giang Kiều, cậu nói không hay đâu, hôm nay dù sao Lẫm cũng mời.”
Tôi nhấp ngụm trà, nhàn nhạt quét qua.
Đúng lúc ấy, vô tình chạm Lẫm. Anh ta giật mình cúi đầu trốn sang chỗ Lâm San.
Lâm San không nhận sự lúng túng, còn nũng nịu hỏi: “A Lẫm, anh ăn gì?”
“ gì gọi.”
“ nhé…”
Ba người họ gọi món nể nang gì, giá thực đơn đủ khiến sinh viên nghẹn c.h.ế.t.
Tôi phản ứng Lẫm. Quả nhiên anh ta khẽ cau mày khi giá.
Vừa khép menu lại, Cố Lâm lại bắt đầu châm chọc:
“ trai cậu bao giờ tới thế?
“Tưởng mình là minh tinh chắc…”
Chưa kịp nói hết, cửa phòng bị đẩy mạnh.
Nhân viên lễ tân mặt mày hồ hởi.
Và phía sau là Lục Thịnh.
Anh tháo kính, cười như mặt trời: “Ơ đông ? Tôi còn tưởng mình đến sớm cơ đấy.”
Tôi từ đầu tới chân.
Chuẩn trạng thái idol mở màn.
Lâm San tái mét, điện thoại rơi cộp bàn.
Lục Thịnh không nhận sắc mặt mọi người, nở nụ cười “nữ Oa nặn gương mặt”: “Xin lỗi nhé, chỗ khó đậu xe quá.”
9.
Cố Lâm há miệng: “C-cậu không …”
“Đúng, tôi là Lục Thịnh. Chào mọi người.”
Anh ngồi cạnh tôi, tay đặt lên lưng ghế tôi, thân mật vừa đủ để khiến người ta hiểu lầm.
Lâm San gần như khóc.
Ai ở đây biết cô ta mê Lục Thịnh cỡ nào. Hình nền điện thoại cũng là áp phích phim anh.
Mới hai hôm trước, cô ta còn quả quyết… Lục Thịnh với tôi là thuở nhỏ, tuyệt đối không thừa nhận bất kỳ mối quan hệ nào khác.
Khi đó tin bao nhiêu, bây giờ châm chích bấy nhiêu.
Ngay cả Lẫm cũng mất nhiên, dán vào tôi, đầy chật vật và không cam lòng.
Cố Lâm và Điềm Điềm vì lần đầu gặp minh tinh, đỏ cả mặt.
Lục Thịnh rất biết cách điều khiển bầu không khí, một bàn người đầy tâm tư vẫn bị anh kéo vào cuộc nói chuyện “tạm hòa bình”.
Tôi tưởng bữa ăn sẽ trôi qua êm đềm.
Không ngờ Lâm San không kìm được: “Anh biết Giang Kiều đuổi Lẫm lâu lắm không?”
“Cô ấy nhanh như đã ở bên anh, không chừng đang lợi dụng anh thôi.”
Căn phòng im bặt.
Nụ cười lịch sự trên mặt Lục Thịnh biến mất sạch sẽ.
Lẫm cũng góp lời: “Người đuổi không biết trọng biết yêu.”
“Cô ấy làm cũng bình thường.”
Tôi không nghĩ anh ta còn mặt mũi nói câu đó, suýt bật cười vì giận.
Tôi sắp phản bác Lục Thịnh nắm lấy tay tôi.
Giọng anh mang tức giận rõ rệt: “Không biết yêu? Tôi với cô ấy lớn lên cùng nhau. Cô ấy dám yêu dám hận, đuổi, không nói thẳng.”
“Còn anh… ngoại tình xong còn bôi nhọ gái cũ, đàn ông kiểu , ngưỡng mộ quá.”
Anh quay sang Lâm San, lạnh lẽo: “Còn cô… tôi cô ấy. dù cô ấy lợi dụng tôi, tôi cũng cam lòng.”
10.
Tôi liếc đồng hồ, nhịp tim hiển thị 110 lần/phút.
…Được .
“Vừa nãy, sao anh lại nói như …”
“Còn vì gì nữa? Không để chống lưng à?”
Trong bãi đỗ xe tầng hầm, sáng mờ mờ khiến gương mặt Lục Thịnh thoắt sáng thoắt tối, khó đoán đến lạ: “ gọi anh đến, vì chuyện sao?”
“Tôi…”
Đúng là tôi ý đó.
Nhưng hôm nay, tôi hả giận chút nào, cảm … thật vô vị.
Không dốc lòng một kẻ không đáng, còn kéo Lục Thịnh vào vũng nước đục .
Đột nhiên, tôi hối hận cực kỳ.
Đáng lẽ nên một liếc cũng không bọn họ.
Lục Thịnh một là đáng giá vạn bạc, lỗ .
Tôi siết chặt quai túi, do dự một lát vẫn mở miệng: “Xin lỗi…”
“Lương tâm trỗi dậy hả?” Lục Thịnh khẽ bật cười mũi, “Lúc chắc áy náy lắm đây, anh nói gì cũng đồng ý đúng không?”
Tôi nghiến răng, làm sẵn tinh thần “đổ m.á.u lớn”: “Anh nói đi, ngoài đồng hồ , còn gì nữa? cần tôi mua nổi…”
Lục Thịnh ngắt lời tôi: “ thật sự bù anh?”
Không biết tôi ảo giác không, nhưng giọng anh hơi khàn, như mang chút nguy hiểm mơ hồ.
sáng trong xe quá tối, qua hơi thở nặng hơn một nhịp ấy tôi đã cảm gì đó không bình thường.
Giây tiếp , linh cảm tôi ứng nghiệm.
Lục Thịnh bất ngờ cúi , năm ngón tay thon dài kẹp lấy cằm tôi cực kỳ chuẩn xác.
Đôi đã quen với bóng tối tôi lập tức rõ khuôn mặt đang phóng đại trước .
Tim suýt ngừng đập.
Hơi thở nóng rực phả trong khoảnh khắc.
Tôi lập tức ý thức được điều sắp xảy , hoảng hốt đẩy anh : “Anh làm gì !”
Lục Thịnh bật cười: “Chọc thôi. Trước tiên thanh toán phí xuất hiện anh đã.”
… đồ!
Mặt tôi nóng như lửa, tim như nhảy khỏi cổ họng.
Tôi nghiến răng: “Lục! Thịnh!”