Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phần 6

15.

Trên mạng vẫn còn ầm ĩ.

Tôi không do dự, lập tức đăng ký tài khoản. Liên hệ trợ lý anh trai giúp tôi xác thực tư cách đương sự trên Weibo, rồi đăng toàn bộ bài viết đã viết sẵn kèm theo bản ghi âm.

Không chỉ vậy, tôi còn chủ liên hệ vài tài khoản marketing… đúng kiểu ăn miếng trả miếng. Nhờ họ giả làm người quen biết tôi, tung ra “nội tình” đầy đủ sống .

Tôi gửi cả ảnh hai người họ hôn nhau chưa kịp xóa, đã làm mờ mặt, kèm thời gian chụp. Còn cẩn thận đính kèm tin nhắn chia tay tôi gửi Đường Lẫm.

Ngoài việc ám chỉ họ loạn đú với nhau chính là sinh nhật tôi, tôi còn chứng minh: lúc họ hôn nhau, tôi và Đường Lẫm vẫn chưa chia tay.

Nhưng tôi không ngờ, đúng lúc tôi đăng xong, bên Lục Thịnh cũng đưa ra tuyên bố, kèm một đoạn video.

Tôi mở video, sững người.

hình.

Chính xác mà nói, là bản ghi hình buổi gọi video hôm đó giữa tôi với Lục Thịnh.

Một số đoạn thoại đã xử lý, nhưng vẫn thấy rất rõ toàn bộ trình tôi vào ký túc xá rồi rời đi. Anh thậm chí còn nhờ luật sư liên hệ trường, trích xuất bản ghi thẻ ra vào tôi ở cổng ký túc xá hôm đó.

Chứng minh rằng toàn bộ trong video chính là toàn bộ hành tôi hôm đó, không hề có bất kỳ chỉnh sửa hay cắt ghép … ngoài tiếng nói.

Mọi đã rõ ràng: đây là cố ý trả thù, dựng hãm hại.

Ngay lập tức gây bão lớn trên mạng.

Dư luận lập tức đảo chiều, thi nhau mắng cô họ Lâm kia đáng ghê tởm đến mức , còn tên họ Đường thì chẳng loại tốt đẹp gì, vừa tình tứ với “thanh mai trúc mã”, vừa cố tình giữ tôi.

Nhưng tôi không còn tâm trí xem .

Trong đầu chỉ còn một hỏi: “Anh hình làm gì?”

Bên Lục Thịnh im lặng một lúc: “Em gì cũng không nói, chỉ tự mình giải quyết, sợ làm phiền anh đúng không?

“Nhưng dù là lần đi ăn với các em hôm đó, hay lần , đều là anh tự nguyện.”

Tim tôi như ai khẽ gãi: “Anh…”

Lục Thịnh hít sâu: “Hỏi lại lần đi.”

Tôi sững lại: “Hỏi gì?”

Anh lặp lại từng chữ: “Em hỏi lại: anh hình làm gì?”

“Ờ… Vậy… anh hình làm gì?”

nghe hay nghe giả?”

“Có khác nhau à?”

thì… điện thoại anh có bộ 1TB, đỡ phí bộ .”

Anh ngừng một chút, rồi nhẹ :

“Giả thì… anh em

“Anh nghĩ… nếu một đó không kìm mà tỏ tình thất bại, thì ít nhất cũng không chẳng giữ gì lại mình.”

16.

Lục Thịnh… mình?

Tôi nghẹn lời, hoảng loạn mà tắt ngay.

ra quan hệ giữa tôi và Lục Thịnh lúc đầu không kiểu suốt đấu khẩu như bây giờ.

Hai nhà tôi là chỗ quen biết từ đời , bố mẹ hai bên gần như thanh mai trúc mã, huống hồ là tôi.

Từ hồi còn đỏ hỏn đã gặp nhau rồi, nhưng lúc đó tôi chẳng còn … chỉ về sau.

Hồi nhỏ cậu ấy còn lùn hơn tôi, mặt mũi lại đẹp. Không ít thằng con trai nghịch ngợm gọi cậu ấy là “đồ đàn bà”, bắt nạt là cậu ấy khóc, ngay cả đ.á.n.h trả cũng không biết.

Tôi nhìn mà chướng mắt, vác vợt cầu lông lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Rồi ngồi xổm xuống Lục Thịnh dơ bẩn chẳng kém, non nớt: “Cậu khóc gì?”

“Họ gọi tớ đàn bà…”

“Đàn bà thì có gì mà chửi?! ‘Đàn’ là con gái, dùng từ chỉ con gái để nói con trai thì là c.h.ử.i à?”

“Hình như… không .”

“Đấy! Vậy khóc gì!”

“Không khóc .” Lục Thịnh lau nước mắt: “Đây là từ khen.”

Từ mẫu giáo lên tiểu học, tôi luôn là người che chở cậu ấy.

Lên trung học, Lục Thịnh bắt đầu cao vọt, đường nét gương mặt cũng dần nở ra. Từ một cậu bé xinh xắn, trở thành thiếu niên đẹp đến mức tinh xảo.

Ngay cả nói cũng trời ưu ái, trong thời ai cũng khản đặc vì vỡ , cậu ấy lại trong lạnh và dễ nghe đến lạ.

Lục Thịnh là người nổi bật trong đám đông.

Tôi từng vì làm thanh mai trúc mã với một người như vậy mà thầm vui sướng kiểu thiếu nữ.

Nhưng tôi nhanh chóng lớn lên.

Bố Lục Thịnh là đạo diễn, mẹ là ảnh hậu. Cậu ấy từ nhỏ đã sống trong môi trường đó, nên mục tiêu luôn là trở thành diễn viên giỏi.

Bố cậu ấy sợ con trai chỉ ảnh hưởng từ gia đình mà không biết bản thân còn có những lựa chọn khác, nên thời đi học không để cậu ấy đóng nhiều phim.

Nhưng Lục Thịnh thì rất kiên định, tự mình thi đỗ Học viện Kịch nghệ Thủ đô.

Bộ phim đầu tiên cậu ấy có nhiều đất diễn là vai nam số ba, vào mùa hè sau kỳ thi đại học. Vì ngoại hình cuốn và gương mặt mới mẻ, Lục Thịnh nhanh chóng lọt vào mắt các tay chụp lén và fan site.

Thậm chí có người còn lập luôn FC cậu ấy, mỗi cập nhật nhật ký hậu trường.

Bộ phim đó Lục Thịnh có cảnh tình cảm.

Tôi nhìn ảnh hậu trường station chị đăng, cảnh cậu ấy thân mật với nữ diễn viên.

Bỗng thấy bực bội.

Cảm giác rung mơ hồ tuổi trẻ vốn khó mà phân tích, chỉ trong khoảnh khắc đó tôi mới nhận ra: lớn lên phiền phức.

Lục Thịnh như càng lúc càng xa tôi.

Nhưng đó là tương lai cậu ấy.

Tôi khó chịu, nhưng lấy tư cách gì mà khó chịu?

Từ đó đấu khẩu trở thành cách tôi ở bên nhau, để giấu đi những vụng về và hụt hẫng tôi.

Đến khi vào đại học, lần đầu tiên không còn Lục Thịnh đi cùng, tôi một mình đến trường mới xa lạ. 

Giây phút cô đơn tràn ngập ấy, tôi nhìn thấy Đường Lẫm đang lên sân khấu phát biểu với tư cách tân sinh viên tiêu biểu.

Anh ta không giống bất kỳ ai tôi từng quen. Gia cảnh không tốt nhưng học giỏi, ngoại hình đẹp, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo. Thường xuyên chạy hết chỗ đến chỗ khác làm thêm, khiến tôi thấy mới mẻ, thấy anh ta bản lĩnh.

Lưng anh ta lúc cũng thẳng.

Chỉ là tôi không ngờ, sau dáng lưng thẳng đó là lòng tự trọng mong manh và những góc tối bản tính con người.

Đi vòng vòng hai năm, cuối cùng người vẫn ở cạnh tôi… lại là Lục Thịnh.

Không khí trong phòng ngạt, tôi xuống lầu đi dạo.

Ngay lúc cửa thang mở ra, tôi chạm mắt với Lục Thịnh.

“Lục Thịnh?”

Cậu ấy hơi thở dốc, như vừa vội vàng chạy đến. Khoác áo phao đen dáng ngắn, quần ôm cùng màu, đi đôi bốt Martin, càng làm đôi chân dài và vòng eo thon thêm nổi bật.

Gương mặt còn tinh xảo hơn cả khi lên hình.

Trong hành lang sang trọng vàng rực, cảnh tượng y như bước ra từ phim thần tượng.

Tôi cúi xuống nhìn bộ đồ mình mặc. áo hoodie, quần ngủ, dép lỗ.

Hiếm hoi có giây phút cảm thấy tuyệt vọng vì vẻ ngoài lôi thôi mặt Lục Thịnh.

Cậu ấy bình tĩnh lại, nhìn tôi: “Sao em không trả lời tin nhắn? Anh nói em làm em sợ đến thế à?”

“Không …”

Nhưng Lục Thịnh đã hạ quyết tâm: “Vậy em nghĩ thế ?”

“Tớ… tớ chỉ thấy… hơi đột …”

“Đột à? Nhiều năm như vậy rồi, còn đột sao?

“Không hề đột . Lần anh chậm một bước, lần anh không bỏ lỡ .

“Anh chịu không nổi việc lại bỏ lỡ thêm lần .”

Đuôi mắt Lục Thịnh đỏ lên, cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy van vỉ: “Tiểu Kiều, cầu em… dù là từ chối thì cũng anh một lời dứt khoát.”

Tim tôi đập ầm ầm.

Ngay khi đó vừa rơi xuống, cửa thang đóng sập lại.

Tôi luống cuống bấm mở.

Cửa mở ra, Lục Thịnh đứng đó, lần không nén mà bật cười bất lực: “Không chịu bước ra à? Anh đáng sợ đến mức em còn không dám ra khỏi thang sao?”

Mặt tôi nóng bừng.

Ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

ra giao cảm giữa hai con người rất kỳ lạ. Có nhiều điều vốn không nghĩ thông nổi, nhiều cảm xúc không biết gọi tên. Nhưng chỉ cần nhìn thấy người , mọi trả lời đều trở nên rõ ràng.

Tim không biết nói dối.

Tôi bước ra khỏi thang , nhào vào lòng người mặt.

Lục Thịnh không phòng , tôi đ.â.m vào khiến mắt cậu ấy trợn to.

“Anh nói rồi, bảo tôi dám yêu dám hận, thì theo đuổi, không thì nói thẳng.

“Giờ tôi .”

Lục Thịnh không còn bộ dáng ép sát vừa nãy, đến hai tay cũng không biết đặt đâu. Cậu ấy tưởng mình nghe nhầm: “Em nói gì?”

Tôi ho nhẹ: “Em nói… ba có thể cân nhắc với anh…”

Còn chưa nói hết, tôi đã Lục Thịnh ôm siết vào lòng.

Nhiều năm rồi, cậu ấy đã không rõ là bao nhiêu năm. Nhưng cảm giác rung tưởng chừng đã phai nhạt xưa… hoá ra chỉ là cậu ấy tưởng vậy.

“Lục Thịnh…”

“Tớ có thể hôn cậu không?”

“Cậu…”

“Không từ chối tức là đồng ý.”

Làn môi nóng bỏng chạm lên, khiến tim cũng mềm đi.

Đèn tự tắt.

Ngoài cửa, ánh đèn thành phố dần sáng lên.

Tùy chỉnh
Danh sách chương