Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19.
Học kỳ cuối năm ba, cây cối bắt đầu đ.â.m chồi, mùa xuân càng thêm rõ rệt.
Môn học ngày càng ít đi, nhưng mọi người lại bận rộn thấy rõ.
Tôi học quản trị kinh doanh. Định tiếp tục học cao học, sau vào công ty của bố việc.
Còn Lục Thịnh sau khi đóng máy bộ phim mới chưa nhận thêm việc gì. Anh muốn thi nghiên cứu sinh ngành biểu diễn của Học viện Kịch.
Cũng muốn nhân khoảng gian này lắng lại, tận hưởng quãng đời đại học còn lại bao nhiêu.
Cái Lục Thịnh gọi là “tận hưởng đời sống đại học”, thực chính là… hễ không có tiết chạy sang trường tôi, cùng tôi đi học, rồi ôn thi cao học tôi.
đầu ai cũng sốc, sau quen đến mức thấy thường.
Thậm chí có mấy đứa hướng ngoại còn vẫy tay chào thản nhiên: “Lục Thịnh, lại đây à?”
Lục Thịnh đeo kính gọng đen, tay xách túi hạt dẻ mang cho tôi, lễ phép đáp: “Ừ, tôi tới rồi.”
Ban đầu còn có fan FC cố dựng hình tượng “bạn đại học thường Tiểu Lục” cho anh, đến thư viện chụp lén các kiểu.
sau khỏi cần.
Người cùng trường chụp tình cờ còn nhiều hơn.
Chỉ cần giơ điện thoại là có ngay mấy chục tấm anh lượn lờ trong khuôn viên trường hoặc ngồi học cùng bạn gái.
Fan từ chỗ đau lòng nay đồng loạt khóc gào: [Con nhỏ kia đang diễn theo kịch bản gì vậy? Diễn đủ rồi nhường cho tôi đóng vài tập đi…]
Chúng tôi đều dần tìm được con đường muốn đi, cùng tương lai của riêng .
gian trôi vèo qua, hôm có kết quả trúng tuyển cao học, tôi tới công ty muốn báo tin vui cho bố anh trai.
Nhưng lại gặp Đường ngay dưới tầng công ty.
Đã quá lâu rồi tôi không gặp anh ta, lâu đến mức gần như quên mất trên đời còn có người này. Hình như Lâm San bị kỷ luật, đã có tin hai người họ chia tay.
Nhưng những chuyện quan trọng tôi cũng quan tâm.
Đang định lướt qua, Đường lại mở miệng gọi tôi trước.
“Cậu cũng đến phỏng vấn à?”
“Không. Công ty này của bố tôi.”
“Cậu…”
Trong mắt Đường đầy ắp sự kinh ngạc. Có lẽ anh ta biết nhà tôi có điều kiện, nhưng không ngờ… lại giàu đến mức này.
đây mới chỉ là một trong rất nhiều công ty của bố tôi. đình tôi khởi nghiệp từ ngành truyền thống, sau nắm bắt cơ, đón được làn gió Internet. Công ty này được xem là “đại nhà máy” trong ngành, còn bố tôi là người sáng lập.
Tôi không hề có hứng trò chuyện anh ta: “Xong rồi chứ? Vậy tôi đi trước.”
“Đừng…” Ánh mắt Đường trở rối rắm: “Chúng ta… có thể chuyện không?”
“Anh muốn gì?”
“Tôi biết nhà cô rất khá giả. Hôm khai giảng, nhà cô lái Cullinan đưa cô tới trường. Nhưng nhà tôi chỉ là đình thường, thậm chí tôi phải đi thêm suốt mới đủ tiền sinh hoạt… Thế tôi luôn tự ti, không dám đối mặt tình của .”
“Sau này tôi mới hiểu, tôi … cô ấy chỉ là sự cố chấp ngây ngô cấp ba. Người tôi thích… là cô. Tôi không nghĩ cô ấy sau này sẽ… Xin lỗi.”
Tôi có chút buồn cười: “Anh xin lỗi cái gì?”
Đường sáng mắt: “Vậy là… cô tha thứ cho tôi rồi?”
“Bây giờ anh đối tôi chỉ là người xa lạ,
không tồn tại chuyện tha thứ hay không.”
Sắc mặt Đường cứng lại: “Giang Kiều…”
Tôi lạnh nhạt: “Thấy một người giỏi hơn anh rất nhiều thích anh, hết mực chiều anh… dễ chịu lắm không?”
“ cảnh thường không hề đồng nghĩa việc không tốt đẹp. Không chịu thừa nhận sự hèn kém của , đến giờ còn kiếm cớ bào chữa… Giờ tôi thấy quyết định của vô cùng, giác hồi thích anh là mù quáng.”
“May là tôi đã khỏi bệnh rồi.”
“À còn ,” tôi mỉm cười anh ta, “người có vấn đề nhân phẩm công ty chắc sẽ không tuyển đâu.”
“Mời anh đi cho.”
Tôi không anh ta thêm lần nào .
thẳng phía trước, lướt qua nhau.
Hai năm thanh xuân vội vã, đến đây xem như đóng lại bằng một dấu niêm phong.
Tôi sải rời đi.
20.
Cái Tết thứ hai tôi Lục Thịnh ở bên nhau, cả nhà bốn người ngồi trước TV xem gala Xuân.
Thật là ngồi chờ Lục Thịnh xuất hiện.
Năm nay anh cũng có tiết mục, hát cùng hai tiền bối gạo cội.
Vừa thấy anh xuất hiện, tôi lập tức bật điện thoại quay phim.
Tôi dở khóc dở cười: “, phải có phát lại à…”
“Mất hứng! Trong phát lại gì có cảnh cả nhà chuyên tâm màn hình? Chỉ có trong điện thoại của mới có!”
“Con thích Lục Thịnh như vậy, anh con ghen cho xem!”
Anh tôi hôm nay hiếm khi không có lịch việc.
Ngón tay thon dài đang cầm chén cháo dưỡng sinh, sống mũi đeo kính gọng bạc. Anh ta ngơ ngác cả nhà, như thể không hiểu sao câu chuyện đột nhiên kéo sang anh.
Bố tôi hắng giọng: “Con Lục Thịnh… tính chuyện lâu dài rồi à?”
“Ai da!” tôi vỗ đùi cái đét: “Ở bên nhau hơn một năm rồi! Ông còn muốn chia rẽ tụi nó lần chắc?!”
Tôi sửng sốt: “Là sao ạ?”
này tôi mới biết. Hồi cấp ba, sinh nhật tôi, tôi gọi bạn bè tới nhà chơi. Quản mang cho bọn tôi nước hoa quả, nhưng tôi vẫn vụng trộm giữ lại một chai rượu của bố.
độ cồn của nó… không hề nhẹ.
Hồi tửu lượng của tôi chỉ được một ly. Giữa chừng chơi thế nào tôi cũng không nhớ . Chỉ nhớ cuối cùng có nửa nhóm ngà ngà say rồi hết.
Quản sợ phiền bọn tôi đi sang lầu nhỏ phía sau chăm bà nội, tạm không quay lại.
Tôi được ai nhẹ nhàng bế sofa, còn đắp thêm cái chăn.
Lục Thịnh cô gái trước mắt. Nhịp tim anh mạnh đến mức không nghe thấy tiếng cửa mở.
Bố tôi vào ấy.
Lục Thịnh cũng có hơi men, ánh mắt rất sâu, đầy khao khát.
Anh muốn hôn tôi… nhưng cuối cùng, nụ hôn ấy chỉ rơi rất trịnh trọng trán.
Vừa ngẩng đầu , liền chạm phải ánh mắt bố tôi.
Lục Thịnh giật , nhưng rất nhanh lấy lại giọng: “Cháu chào Giang.”
Bố tôi gì, chỉ tĩnh tiễn anh cửa.
Tưởng bố tôi sẽ không thêm gì, ai ngờ người đàn ông trung niên lớn hơn anh hai mươi mấy tuổi ấy lại chậm rãi mở lời:
“Bây giờ các con còn quá trẻ. Rất dễ nhầm những rung động mơ hồ của tuổi trẻ thành tình yêu.”
“Nếu bắt đầu một mối quan hệ không điểm, không đủ chín chắn, sau này có khi đến bạn bè cũng không thể .”
Ông hỏi Lục Thịnh: “Con có đủ năng lực gánh vác một mối tình chưa?
“ có thể che chở cho nó, nhưng cũng hi vọng tình của con dành cho nó là kết quả của suy nghĩ kỹ càng. không muốn con gái bị tổn thương.”
tôi diễn xong câu chuyện bằng giọng đầy xúc.
Tôi động đến nước mắt lưng tròng, ôm chầm lấy bố: “Ba…”
Bố tôi ho hai tiếng vì ngại, sờ sống mũi: “Được rồi được rồi, lớn rồi.”
Nhưng tôi biết… miệng ông chê, còn mặt đầy vẻ hài lòng.
…
Ngay trước đếm ngược giao thừa, pháo hoa bất ngờ bùng ngoài cửa sổ.
ấy, tôi nhận được cuộc gọi của Lục Thịnh.
Giọng anh hơi gấp: “Tiểu Kiều, ngoài.”
“Anh không ở đài truyền hình sao…”
“Anh chạy rồi.”
Tôi vội vàng đứng dậy tìm dép.
tôi “ấy” hai tiếng: “Từ từ thôi! Con gấp cái gì!”
Tôi vừa chạy ngoài vừa tự cười trong lòng.
Phải ha, gấp cái gì chứ.
Rõ ràng chúng tôi quen nhau bao nhiêu năm rồi.
Rõ ràng phía trước còn cả một đời dài đằng đẵng.
…
Bên ngoài, đêm tối bị ánh đèn pháo hoa rực rỡ chiếu sáng như ban ngày.
Lục Thịnh còn chưa kịp tẩy trang, trên bộ vest chỉnh tề khoác thêm chiếc áo phao… trông như vừa thẳng từ TV .
“Tiểu Kiều…”
Tôi nhào vào người anh, được anh ôm gọn vào lòng.
Pháo hoa thật đẹp.
Người trước mắt tôi… cũng đẹp như thế.
Tiếng chuông giao thừa chắc đã vang rồi nhỉ?
Bởi ngay trước khi anh cúi xuống hôn tôi, tôi nghe thấy Lục Thịnh :
“Chúc mừng năm mới.”
Chúc mừng năm mới.
Lại một năm trôi qua rồi.
(Hết)