Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi còn chưa kịp hiểu “không làm được” nghĩa là gì. Thì Lâm San đầu gây chuyện.
Tối, tôi tắm .
thấy mẹ gửi liên tiếp vài đường link qua tin nhắn.
[Con gái, đây là chuyện gì thế?]
Tôi nhíu mày, ấn mở.
Là diễn đàn trường tôi, bị mấy tài khoản marketing trong giới giải trí chụp lại rồi thổi bùng .
Trong bài đăng, Lâm San đăng hình laptop của mình bị đổ vào bàn phím đến hỏng, còn viết kèm một bài dài mấy nghìn chữ tỏ vẻ đáng thương:
[Bạn gái của hoàn toàn không phải Diệp Kỳ, mà là bạn cùng của tôi, cô nào đó.]
[Cô ấy nhà giàu, sống xa xỉ, nhưng học hành bình , trước còn trượt . Nói năng kiêu ngạo, giọng điệu khó chịu, lại hay không ở ký túc, khó chung sống.]
[Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là kiểu kiêu ngạo của con nhà giàu, không làm bạn được thì sống bốn năm cũng sao.]
[Ai ngờ cô ta lại phá hỏng máy tính của tôi tôi không có ở ! Trong đó có bài tập nhóm tự chọn tôi làm ! Tuần sau phải nộp!! này điểm quá trình chiếm 60%, nghĩa là tôi có thể sẽ trượt, phải học lại. Trước đây tôi nhịn hết, nhưng này thật sự không chịu nổi.]
[Có thì giỏi lắm ? nạt ai cũng được chắc? Đề nghị cô ra mặt xin lỗi và bồi cho tôi!]
Trường tôi dùng hệ thống tín chỉ. Không đủ tín chỉ buộc thì phải bù bằng các tự chọn.
Nấu chuyện như vậy, cư dân mạng dễ hiểu nhầm.
Quả nhiên, tranh luận bùng nổ.
[Gì vậy trời, bạn gái mà kiểu người này á?]
[Thử đặt mình vào bạn kia, làm bài tập rồi mất sạch, sau phải học lại, tôi cũng phát điên…]
[Không báo công an được ? Cố ý phá hoại tài sản mà?]
[Mày không quá đắt thì cảnh sát cũng chỉ hòa giải… lại người ta quen hẹn hò sao lớn thì chắc gia đình không thiếu , bồi là …]
[Nhưng nói vậy cũng chỉ một phía thôi? Sao chắc chắn do bạn kia làm?]
Lâm San còn trả lời: [Hôm đó tôi chỉ ra ngoài hơn mười phút, chỉ có cô ta quay lại , không là ai nữa. Tôi mới dám khẳng định.]
[ việc xảy ra bất ngờ thì sao có thời gian quay lại. Ký túc nữ cũng không thể có camera.]
[Vậy thì cũng là nói bằng miệng thôi mà? Cô kia nói gì thì là vậy?]
[Xin lỗi chứ, tôi biết cô này. Người ta xinh có , tính cũng tốt, không phải loại người như bạn nói.]
[Mà chuyện giữa mấy người bọn họ tôi cũng nghe sơ qua…]
Ban đầu bình luận còn trung lập. Nhưng càng kéo xuống, c.h.ử.i bới càng nhiều.
Không bất ngờ.
Giờ đang nổi, đối thủ không ít. Anti-fan thừa cơ nhảy vào.
Lát là nói tôi con nhà giàu cậy thế, kiêu căng, thậm chí nghi tôi gian lận thi để vào A Đại. Lát lại nói quen tôi thì chắc cũng t.ử tế gì. Rồi cuối cùng có người còn vu cho là kẻ chuyên nạt hồi học, làm cũng dựa quan hệ cướp tài nguyên người khác.
Loại chuyện này mà bùng thì ai còn quan tâm thật giả nữa.
dễ biến thành cuộc chiến fandom, chỉ cần cãi thắng là được. Đến nhiệt độ qua rồi, có thật giả phân minh thì người xem cũng không còn để ý.
Người bị hại đứng giữa bãi bùn, ai còn quan tâm họ có sạch sẽ hay không.
Tôi nghẹn một hơi trong ngực, tức đến bật cười.
gọi đến: “ tan làm. Em không sao chứ?”
“ bị người ta c.h.ử.i đến ba đời tổ tông rồi, còn hỏi tôi không sao?!”
nghe giọng tôi còn ổn thì thở phào: “Hầy, quen rồi.”
Ai mà quen được loại chuyện này. Ai lại gặp tai họa từ trên trời rơi xuống.
Tôi vốn định bỏ qua cô ta. Giờ còn dám giở trò đến đầu tôi.
Thật coi tôi dễ nạt sao.
Cô ta đụng vào sắt thép rồi.
14.
Ngày hôm sau, tôi hẹn gặp Cố Lâm ở quán cà phê. Ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy cảnh giác.
Nhưng hôm nay tôi không còn kiểu dễ nói chuyện như mọi nữa, thẳng vào vấn đề: “Ngày tôi quay về lấy đồ, lúc đó cậu đang ở trong ký túc xá đúng không? tôi đoán không sai thì Lâm San không hề biết, còn tưởng trong không có ai.”
Cố Lâm sững lại: “Cậu…”
Cô ta vẫn im lặng không nói gì.
Tôi cũng chỉ tình cờ thấy màn che giường hơi động một chút.
“ tôi nhớ không nhầm, cả hai người đều chọn đó. Bài tập nhóm bị Lâm San phá hỏng, đúng ra là bài của hai người các cậu.
“Bộ PPT hai người vất vả chuẩn bị, bị cô ta vì trả thù tôi mà dội cho hỏng. Cô ta bị trượt là đáng đời… còn cậu, cậu cũng cam tâm trượt cùng cô ta ?”
“Lâm San nói cô ấy có…” Nói đến nửa câu, Cố Lâm bỗng khựng lại.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, đoán được phần còn lại: “, thì ra cô ta nói có bản sao dự …”
“Không có!” Cố Lâm lập tức phủ nhận. “Lâm San nói cô ấy sẽ làm lại bài.”
Tôi nhìn cô ta chằm chằm.
“Cậu ghét tôi đến , rõ ràng biết chuyện đó không phải tôi làm, vậy mà vẫn đổ bẩn người tôi?”
“Cậu đừng nói linh tinh.”
“Được, tôi không nói linh tinh. Không có bằng minh tôi không dội máy tính, nhưng chuyện khác thì tôi có cứ.”
“Cậu lén lấy túi xách và trang sức của tôi nhiều rồi nhỉ? Dùng lại lặng lẽ để lại chỗ cũ. Có dịp nghỉ lễ 1/5 tôi ngoài chơi thêm vài ngày, cậu thậm chí còn mang túi của tôi du lịch.”
“ đó tôi còn thắc mắc, rõ ràng bình tôi chỉ đeo mỗi cái túi vải, vậy mà có cái túi tự nhiên sờn hết cả cạnh.”
Lúc này Cố Lâm mới tái mặt: “Cậu vu khống!”
“Khoan vội phủ nhận.” Tôi cười, lắc lắc chiếc điện thoại.”
“Tủ của tôi có lắp camera, ai mở cửa là quay rõ mặt. Cậu nói hết những gì cậu biết , tôi sẽ cân nhắc không tung những thứ này mạng.”
“ đối đầu tôi thì tôi đăng hết , tiện thể để cậu trả khoản phí hao mòn túi xách hàng hiệu. Danh tiếng hay bạc, cậu giữ được thứ nào đâu.”
Cố Lâm không ngờ ngồi xuống nghe những lời này. Môi cô ta run run, khó chịu đến nói không ra hơi.
Mắt cô ta ửng đỏ.
Sau hít sâu mấy , cuối cùng nghẹn ra một câu: “ Kiều, tôi đúng là ghét cậu.”
Cô ta lau mắt: “Cậu lấy tư cách gì mà cứ nói Lâm San rằng tôi quê mùa, nghèo hèn? Tôi chỉ là không giàu bằng nhà cậu thôi! sinh hoạt của tôi đều do tôi tự làm thêm kiếm được, đường đường chính chính! Cậu dựa vào đâu mà coi tôi?”
“ cậu đường đường chính chính như vậy, sao lại hám hư vinh đến trộm túi của tôi xách? Còn lén dùng trộm đồ skincare của tôi?”
“Tôi…”
Tôi bật cười: “Tôi chưa từng nói Lâm San rằng cậu nghèo hèn. Nhưng cậu buồn xác minh xem tôi có nói hay không, Lâm San chỉ cần một câu, cậu lập tức tin ngay, vì đó vốn là điều cậu mặc cảm nhất.”
“ nói đúng luật, phí hao mòn túi và số cậu trộm dùng đồ skincare của tôi, tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát tố cáo cậu trộm cắp.”
Cố Lâm im lặng lâu, trong mắt toàn là van xin.
“Tôi biết sai rồi… Kiều, cậu tha cho tôi này được không?”
Tôi biết rõ cô ta không hề biết sai. Cô ta chỉ sợ phải chịu hậu quả mà thôi.
“Tôi đúng là thấy Lâm San vào hắt … Cậu tôi làm thế nào thì tôi làm thế ấy.”
Tôi đặt ly cà phê xuống, cầm lấy điện thoại trên ghế.
“Không cần làm hộ tôi. Tôi ghi âm rồi.”
Cố Lâm ngẩn người.
“, còn nữa.” Tôi đứng dậy, xách túi: “Tủ không có camera đâu, tôi lừa cậu đấy.”
“Còn chuyện cái túi, cậu đoán xem vì sao tôi biết?”