Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Thoáng cái đã một tháng trôi qua, xưởng thời trang đã khai trương và dần đi vào quỹ đạo.
đó, tôi đang bàn bạc mẫu mới với Mạnh Nhất Trạch thì Phó Dự tới.
“Tìm em có gì?”
Mạnh Nhất Trạch ngẩng đầu: “Ai thế?”
“Tối nay rảnh không?” – Phó Dự ngừng một chút – “Con chó nhỏ Teddy ở bên cạnh em ?”
Giọng anh không hề nhỏ, Mạnh Nhất Trạch nghe vậy trố mắt, chỉ vào , mặt đầy nghi hoặc, mấp máy môi: “Anh ta nói con chó Teddy là tôi á?”
Tôi vội xua tay, ra cạnh cửa sổ.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con thế?”
Anh hừ lạnh: “Tan tôi đến đón.”
“Đi đâu?”
“Không nói.”
Năm giờ chiều, xe Phó Dự dừng cửa xưởng đúng giờ, tôi xách túi chạy vội lên xe.
“Sao tới sớm vậy?”
“ nay là sinh nhật ông nội.”
Tôi giật , mở cửa xuống xe thì anh lập khóa cửa.
“Sao anh không nói sớm?”
“Nói sớm thì em sẽ lo lắng từ rồi.”
Tôi ngồi phịch xuống ghế, uể oải: “Không đi ?”
Anh xoa tóc tôi, giọng trấn an: “Ông nội rất nhớ em. Không thoải mái thì chúc thọ xong đi.”
Ông ngoại tôi và ông nội Phó là bạn sinh tử. Năm đó nhà họ Nguyễn gặp biến, mẹ tôi lo không xuể, anh trai ở nước ngoài, ông nội Phó đã cưu mang tôi.
Đang miên man thì xe đã tới biệt thự nhà họ Phó.
Bên ngoài đỗ đầy xe, ngoài người thân còn có đối tác ăn.
Phó Dự lấy quà từ cốp xe tôi: “Em cho ông đi.”
Anh nắm chặt tay tôi, vừa vào cửa, mọi ánh mắt lập dồn về phía tôi – ngạc nhiên, tò mò, phấn khích… và cả giận dữ.
nội Phó phản ứng đầu tiên: “Con bé này còn đường về !”
Tôi vội tới, giọng nghẹn lại: “ nội.”
kéo tôi lại, nhìn từ đầu đến chân: “Gầy đi rồi, ở nước ngoài không ăn uống tử tế ?”
Ông nội nghe thấy cũng từ trong đi ra, chỉ liên tục nói: “Về là tốt, về là tốt.”
này, một bé con kéo vạt áo tôi, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác: “Cô là thím cháu ?”
Đó là Viên, con trai chị Phó Phi, tôi đi nó vẫn còn đỏ hỏn.
Tôi ngồi xuống: “Đúng rồi.”
Viên nghe xong liền reo lên, chạy về phía mẹ: “Mẹ ơi, thím về rồi, chú không ở vậy nữa đúng không?”
Phó Phi vội bịt miệng con, cười gượng: “Trẻ con nói bừa thôi.”
Người thân phần lớn tôi đều quen, nói chuyện một là quên mất Phó Dự.
Đang vẻ trò chuyện thì bất ngờ ôm từ phía sau.
“Xin lỗi, tôi và vợ có chuyện muốn nói.”
Nói xong, anh vòng tay ôm tôi ra ban .
Anh sau ôm tôi, tựa cằm lên vai, giọng trầm xuống:
“Anh ghen rồi.”
“Em hôn đàn ông khác.”
Khuôn mặt nhỏ trắng mịn Viên, tôi không kiềm mà thơm mấy cái.
Tôi buồn cười: “ Viên còn nhỏ xíu.”
“Còn trò chuyện với người khác thế nữa.”
“Lâu không gặp mà.”
Anh bĩu môi: “Gặp anh em đâu có vậy.”
Tôi chột dạ: “Cũng mà.”
Anh khinh khỉnh: “ mà nép sát vào tường?”
Tôi quay lại, tựa vào lan can, nói thì thấy có ánh mắt sắc lẹm chiếu tới. Nhìn sang, Triệu Du Tâm đang trong nhà, trừng tôi.
“Nhìn gì vậy?”
Phó Dự vừa hỏi vừa quay đầu, cũng thấy Triệu Du Tâm.
Cô ta lúng túng, vội nở nụ cười.
Anh cau mày, chắn mặt tôi: “Vào với ông , anh giải quyết.”
Tôi kéo tay áo anh, ghé lên hôn môi.
Anh thoáng sững người, rồi lập siết eo tôi, chủ động chiếm lấy.
Một lâu mới buông, anh mỉm cười: “Dùng anh?”
Tôi nhướng mày: “Không thích ?”
“Vinh hạnh vô cùng.”
7
tôi cùng nhau quay lại phòng khách, mọi người quây quần, ánh mắt lén lút quan sát.
Viên là đứa không chịu nổi im lặng đầu tiên, chạy lên kéo tay áo tôi, chu môi:
“Thím ơi, Viên cũng muốn thơm thơm.”
Tôi hít mạnh một hơi, mặt đỏ như tôm luộc.
Phó Dự như không thấy, véo má cậu nhóc:
“Thím là chú, cháu không thơm.”
Viên vùng ra, vừa chạy vừa kêu: “Ghét chú! Ghét chú!”
Cơm no rượu say, tới giờ đi ngủ ông nội Phó, mọi người lần lượt ra về.
Tôi và Phó Dự vừa tới xe, chuẩn lên thì Triệu Du Tâm tới chặn lại.
“A Dự, lâu rồi không gặp, ta có thể nói chuyện không?”
Phó Dự mở cửa xe, đáp gọn: “Không.”
“Anh sợ Nguyễn ghen sao?” – Triệu Du Tâm giữ nguyên nụ cười nhã nhặn, quay sang tôi – “Tôi tin Nguyễn không người không hiểu chuyện như vậy.”
Ánh mắt cô ta vừa như cảnh cáo, vừa như đe dọa.
Tôi vô tội: “Vậy sao? Năm đó chẳng chính miệng cô nói, loại người không có giáo dưỡng, lại vụng về như tôi, không xứng vào cửa nhà họ Phó sao?”
Không khí lập đông cứng, đến rơi kim xuống đất cũng nghe thấy.
Phó Dự cau mày nhìn tôi.
Ánh mắt Triệu Du Tâm bỗng trở nên độc địa: “Cô có tư cách gì nói chuyện với tôi? Cô rõ Phó Dự ép cưới cô, vậy mà còn mặt mũi quay lại?”
“Không ai ép tôi cả!”
Giọng Phó Dự lạnh như băng, chắn mặt tôi, kiềm nén giận: “Cô là gì mà dám phán xét Nguyễn ?”
Thực ra, tôi và Triệu Du Tâm là chị em cùng cha khác mẹ.
Cô ta và mẹ Triệu Phong nuôi bên ngoài hơn mười năm, sống một cuộc đời không thể khai. Triệu Du Tâm cho rằng tất cả là do nhà họ Nguyễn tôi gây ra.
Ha, thật nực cười.
Trên đường về, Phó Dự im lặng, mặt lạnh.
Vừa vào nhà, anh không bật đèn, trực tiếp ép tôi vào góc tường.
“ , năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
8
Bố tôi vốn chỉ là một gã tay trắng, may mắn cưới mẹ tôi – một cô tiểu thư xinh đẹp, giàu có nhưng mù quáng trong tình yêu. Ông ta lợi dụng chức quyền, nuốt trọn một nửa tài sản nhà họ Nguyễn.
ông ngoại bệnh nặng qua đời, ty lâm nguy, mẹ tôi vì kiệt sức mà gặp tai nạn xe hơi, chết ngay tại chỗ.
Sau mẹ mất, bố tôi càng quá quắt, còn muốn thâu tóm nốt phần tài sản còn lại.
Anh tôi bỏ quyền điều hành, chỉ giữ cổ phần, rồi tôi ra nước ngoài.
đi, ông nội Phó ra quyết để tôi và Phó Dự đăng ký kết hôn.
Tôi , đó cũng là cách để ngăn bố tôi giở trò sau lưng.
Tôi nằm gối đầu trên đùi anh, Phó Dự khẽ vuốt tóc tôi:
“Chuyện này anh đều . Còn gì nữa?”
“Thực ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là Triệu Du Tâm thỉnh thoảng tới khiêu khích, Triệu Phong cũng tìm tôi, bảo đừng cưới anh.”
Anh siết chặt tay tôi: “Chỉ vì vậy thôi?”
“Tất nhiên là không. Bọn họ là cái thá gì chứ?
Chỉ là… em không chắc cưới anh có là quyết đúng.”
Năm đó, tạm ở nhà họ Phó, tôi mười chín tuổi, anh hai mươi hai.
Tình cảm lớn dần theo năm tháng, nhưng chưa kịp thổ lộ thì nhà tôi gặp biến.
Anh trai từ nước ngoài về, muốn tôi đi cùng.
Anh ấy là người thân duy nhất còn lại, tôi không thể để anh một nơi đất khách.
đi, ông nội Phó đề nghị tôi và Phó Dự kết hôn, như vậy nhà họ Phó sẽ là chỗ dựa tôi ở trong nước.
Tôi đã đồng ý.
Nhưng vừa đồng ý xong, tôi lại hối hận, vì chưa hỏi ý anh đã quyết tương lai anh.
Phó Dự thở dài: “Em còn chưa hiểu anh sao? anh không muốn , ai ép ?”
“ đâu anh thương hại em nên mới đồng ý thì sao.”
“Anh không tốt bụng vậy đâu.” – Anh đan chặt tay tôi – “Thế còn chuyện chặn số?”
Tôi bật dậy: “Anh còn dám hỏi!”
“ đó em , một cô gái nói anh ngủ rồi, bảo mai lại. Thế là em quá chặn luôn.”
Phó Dự: “?”
“Anh luôn giữ vì em.”
“Xì!”
Anh nghiêm mặt: “Ngày nào? nào?”
Tôi đọc ngày.
Anh lật ảnh trong điện thoại: “ đó anh dự họp lớp.”
“ nhớ ra rồi. Họp lớp uống hơi nhiều, có người đề nghị chơi ‘Thật lòng hay mạo hiểm’. Luật sư Khâu thua, mạo hiểm là để cô gái ngồi cạnh nghe máy cuộc tiếp theo và nói: ‘Anh ấy ngủ rồi, mai lại nhé.’
Xui là đó ra mẫu điện thoại mới, anh và luật sư Khâu mua y hệt nhau, lại ngồi cạnh nên cầm nhầm chuông reo.”
“Vậy là em giận suốt ba năm?”
Tôi rụt cổ: “Cũng không hẳn, sau bận quá nên quên mất.”
Hồi đó, ngoài học, thời gian rảnh tôi còn giúp anh trai xử lý ty, hai anh em gần như quanh năm không nghỉ.
Anh bế ngang tôi lên: “Không nói nữa, chính đã.”
Tôi mất thăng bằng, ôm chặt cổ anh: “ chính gì?”
“Em chính là chính.”
…
Bầu trời dần sáng, tôi mơ màng trong vòng tay anh.
Anh hôn trán tôi: “Ngủ đi.”
Tôi ngủ tới trưa, ăn qua loa rồi trang điểm, chuẩn đến xưởng.
“Không nghỉ một ngày sao?” – Anh ôm tôi từ phía sau.
“Vài nữa ra sản phẩm mới, nay kiểm tra lần cuối.”
“, anh em đi.”
Tôi vẻ vì không lái xe.
Sắp đến xưởng, tôi nhận tin nhắn từ Triệu Du Tâm, kèm một vị:
【 ta gặp nhau đi, là chuyện về bố và nhà họ Nguyễn.】
Thấy tôi thất thần, anh hỏi: “Sao thế?”
Tôi điện thoại: “Cô ta muốn gặp em.”
Ánh mắt anh thoáng nét chán ghét: “Muốn gặp không?”
Tôi nghĩ một lát: “Đi, xem cô ta giở trò gì.”
Anh tôi tới quán cà phê.
“Anh chờ ngoài này.”
“Đợi đã.” – Anh nhặt viên gạch bên đường, tôi – “Chọc em bực thì ném, có chuyện anh lo.”
Tôi bật cười: “Anh là tố viên gì mà xúi em đánh người vậy?”
Anh cũng cười, véo má tôi: “ nhà anh cười đẹp lắm, đừng để mấy thứ rác rưởi mất .”
Triệu Du Tâm ngồi sát cửa sổ, cốc cà phê đã gần cạn.
“Chị…”
Tôi cắt lời: “Có gì nói thẳng, bớt giả tạo.”
“Bố bệnh, ung thư gan giai đoạn cuối, bác sĩ nói nhiều nhất sống ba tháng.”
“Bệnh thì tìm bác sĩ, em không chữa .”
“Bố muốn gặp em và anh trai. Dù sao ông ấy cũng là bố em.”
M* kiếp, đáng lẽ nên mang viên gạch vào.
“Từ ông ta nuôi bồ và nuốt tài sản nhà họ Nguyễn, ông ta đã không còn là bố tôi.”
Tôi lên, lạnh giọng: “Đến đám thì báo.”
Lên xe, tôi cho anh trai:
“Anh, Triệu Phong ung thư gan giai đoạn cuối.”
Giọng anh lập cao hẳn: “Sao em ? Ông ta tìm em ?”
“Triệu Du Tâm tìm em.” – Tôi chợt nhận ra – “Anh từ ? Sao không nói?”
“Nói chỉ bẩn tai em.”
Anh khẽ chửi một câu, giọng trầm xuống:
“Em đừng dính vào, anh về nước ngay.”
“Ê, anh không cần…”
Chưa kịp nói hết, anh đã cúp máy.
Phó Dự cũng lên tiếng: “Có chuyện để bọn anh lo, em cứ tập trung vào sự nghiệp vĩ đại .”