Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chương 2: Những Thì Thầm Vô Hình

Sau đêm căng thẳng đó, không khí giữa tôi và Thẩm Lệ trở nên nặng nề.

Chúng tôi vẫn cố gắng duy trì sự bình thường, nhưng những câu bâng quơ hay những cái chạm nhẹ trước kia giờ đây lại đầy rẫy sự thận trọng.

Thẩm Lệ, đúng như bản tính lạc quan và thẳng thắn của cô ấy, là người chủ động làm hòa.

“Xin lỗi, Mạc Lan. Chắc dạo này mình bận rộn quá nên vô tâm. thăng chức, mình đã quá vui mà không nghĩ đến cảm nhận của cậu. Đừng giận mình nữa nhé.”

Cô ấy đứng trong bếp, đang làm bữa sáng – món trứng cuộn mà tôi yêu thích.

Khuôn mặt cô ấy ánh vẻ hối lỗi chân thành.

Tôi cảm thấy một chút áy náy.

Thẩm Lệ luôn là người tốt nhất của tôi, người đã giúp tôi vượt nhiều khó .

Có lẽ, đêm tôi đã quá nhạy cảm.

“Không sao,” tôi đáp nhẹ nhàng.

là mình áp lực việc thôi.”

Trong khoảnh khắc đó, tôi sự muốn gạt bỏ mọi sự ghen tị.

Nhưng khi tôi quay người bước , mắt tôi chạm phải “Con rối thủy tinh” trên kệ.

Nó đã Thẩm Lệ phủi bụi sạch sẽ.

Dưới ánh nắng sớm mai, con rối trông đẹp một cách tinh khiết, nhưng đôi mắt thạch anh xám khói của nó dường như chuyển động.

Tôi thấy một sự mỉa mai thoáng trong cái nhìn vô cảm đó.

Nó như đang nói:

“Cô ấy xin lỗi, nhưng cô ấy có sự hối lỗi không? Hay cô ấy đang đóng vai ‘người cao thượng’ để xoa dịu sự thấp kém của cô?”

Khoảnh khắc đó, xin lỗi chân thành của Thẩm Lệ đột ngột biến thành một màn kịch giả dối trong tâm trí tôi.

Tôi thấy mình siết chặt nắm tay.

Khi Thẩm Lệ mang đĩa trứng , cô ấy vẫn đang hào hứng nói dự án mới của mình.

“Tối nay mình phải ở lại ty để hoàn thành bản thiết kế dự án ‘Ánh Dương.’ Đây là dự án lớn nhất từ trước đến nay của ty mình, nếu thành , chắc chắn mình sẽ bổ nhiệm.”

Tôi gật gù, nhấp một ngụm cà phê.

“Nghe có vẻ căng thẳng. Nhưng cậu giỏi mà, Thẩm Lệ. Chắc chắn cậu sẽ làm .”

nói của tôi trôi chảy, nhưng cảm xúc trong lại hoàn toàn khác.

Khi Thẩm Lệ lấy áo khoác, tôi lại nhìn con rối.

Lần này, tôi nghe thấy một tiếng “Tsk” rất nhỏ, không phải bằng tai, mà bằng một phần sâu kín nào đó trong đầu tôi.

“Cô ta đang khoe khoang đấy, Mạc Lan. Cô ta biết rõ cô đang chật vật việc và thẻ tín dụng. Cô ta muốn cô thấy sự khác biệt giữa hai người. Cô ta không cần cô động viên, cô ta cần sự ghen tị của cô để thỏa mãn cái tôi của mình.”

Sự tức giận đột ngột bùng trong tôi.

Tôi đứng dậy, đến kệ sách, nhìn thẳng đôi mắt thủy tinh.

Chúng tĩnh lặng, vô hồn, nhưng lại chứa đựng một khẳng định tàn nhẫn sự thật.

Khi Thẩm Lệ quay lại, tôi đã đổi sắc mặt.

“Dự án ‘Ánh Dương’… Hình như là sạn Hùng Vương phải không?” tôi hỏi, giọng điệu có chút dò xét.

Thẩm Lệ bất , nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy. Rất quan trọng.”

“Mình có nghe mình làm marketing nói nó,” tôi nói, cố gắng tỏ thản nhiên.

“Hình như họ gặp một số vấn đề phép xây dựng. Các nhà đầu tư đang rút dần vốn. Cậu nên cẩn thận. Đừng để nó thành cái bẫy.”

Thẩm Lệ nhíu mày.

Cô ấy là người làm trong ngành, có lẽ cô ấy biết rõ hơn tôi.

“Sao cậu lại nói vậy? Thông tin chính thức là mọi thứ đều ổn mà. phép đã có từ lâu.”

“À, là tin hành lang thôi,” tôi nhún vai.

“Nhưng cậu biết đấy, tin hành lang thường là sự thật che đậy. Cẩn thận vẫn hơn. Đừng để dồn hết sức một dự án sắp sụp đổ. Trông cậu có vẻ đang cuốn quá rồi.”

Tôi thấy vẻ mặt Thẩm Lệ từ bất chuyển sang khó chịu.

Cô ấy luôn tự hào sự chuyên nghiệp và khả năng nắm bắt thông tin của mình.

nói của tôi giống như một sự nghi thẳng thắn năng lực của cô ấy.

“Mình đã kiểm tra rất kỹ. Đây là thông tin sai lệch, Mạc Lan. Mình mong cậu đừng nghe những tin đồn vớ vẩn và nói những điều có thể gây nhiễu loạn tâm trí mình.”

Thẩm Lệ lấy áo khoác, giọng cô ấy lạnh .

“Thôi, mình làm đây.”

Cô ấy không chúc tôi một ngày tốt lành như mọi khi.

Sau khi Thẩm Lệ , tôi cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ.

Tôi đã gieo lòng cô ấy một hạt giống vực.

Khi trở lại hộp đựng con rối thủy tinh mở, và tôi thấy một tay nhỏ dường như kẹt giữa mép hộp.

Tôi nhớ lại.

Đó là tay Thẩm Lệ thường dùng để lau kính mắt.

Cô ấy luôn cẩn thận mọi thứ. Làm sao lại có thể kẹt như vậy?

Tôi rút .

Khi đặt nó kệ, tôi thấy một mảnh nhỏ cuộn tròn trong hộp nhung đỏ.

Nó không phải là cũ, mà là loại note màu vàng tôi thường dùng.

Tôi mở nó .

có một dòng chữ viết bằng nét chữ nguệch ngoạc, giống chữ viết của tôi khi tôi đang vội:

“Cô ta đang che giấu một gì đó. Điều cô ta sự muốn là vượt cô.”

Tim tôi đập mạnh.

gì thế này?

Tôi không hề nhớ đã viết mảnh này.

Hay là tôi đã viết nó trong lúc mộng du?

Tôi nhìn lại con rối.

Đôi mắt thạch anh như đang sáng một cách mỉa mai.

Tôi chợt thấy mình đang cười.

Đây không phải là tôi viết.

Chắc chắn là do… Con rối.

Nó đang truyền đạt thông điệp.

Tôi đã bắt đầu tin rằng con rối là một thể có khả năng tác động đến tại, hoặc ít nhất là đến suy nghĩ của tôi, thông những dấu hiệu vật chất.

Chiều hôm đó, tôi quyết định xem xét những dự án cũ của Thẩm Lệ.

vai trò trợ lý, cô ấy từng chia sẻ mật khẩu lưu trữ dữ liệu tôi, để trường hợp cô ấy cần lấy tài liệu gấp khi không ở văn .

Sự ghen tị đã chuyển thành sự tò mò, rồi thành sự nghi .

Trong dữ liệu lưu trữ, tôi tìm thấy một tệp tin tài chính đã đổi tên thành “Dự án Phụ – Chi phí cá nhân”.

trong là một bảng kê khai chi tiết những chi lớn.

Có một mục gây chú ý: “ vay cá nhân lớn – trả góp hằng tháng”.

vay này không lớn đến mức Thẩm Lệ không thể trả, nhưng nó lớn bất thường so thu nhập hiện tại của cô ấy.

Và quan trọng nhất: Cô ấy chưa bao giờ nhắc đến bất kỳ vay nào tôi.

“Cô ta đang che giấu một gì đó. Điều cô ta sự muốn là vượt cô.”

thì thầm từ con rối vang vọng trong đầu tôi.

Cô ấy đang cần tiền.

Đó là lý do cô ấy cần chức quản lý đó đến tuyệt vọng.

Cô ấy cần vượt trên mọi người, kể cả tôi.

Tôi ngồi thụp xuống ghế, cảm thấy phản bội sâu sắc.

Cô ấy luôn tỏ vô tư, không hề áp lực tài chính, nhưng sự thật lại là một nợ bí mật.

Ngay lập tức, tôi cầm điện thoại , nhưng không phải để gọi Thẩm Lệ.

Tôi gọi một người cũ, người làm việc trong bộ phận kiểm soát chất lượng của sạn Hùng Vương.

“Chào cậu,” tôi nói, giọng bình tĩnh đến lạnh lùng.

“Tớ muốn hỏi cậu một chút vấn đề vật liệu xây dựng dự án ‘Ánh Dương.’ là tớ nghe nói có một số vật liệu đang thay thế bằng hàng kém chất lượng, tớ lo lắng tớ…”

Tôi không phải là người xấu, không phải là kẻ phản bội.

Tôi đang hành động theo bản năng bảo vệ chính mình.

Tôi đã con rối dẫn dắt đến niềm tin rằng Thẩm Lệ đang sử dụng tình của chúng tôi làm bàn đạp, và tôi cần phải ngăn chặn cô ấy.

Trong , con rối thủy tinh im lặng.

Nhưng tôi biết, nó đang dõi theo từng bước của tôi, hài lòng sự ghen tị và vực mà nó đã vun đắp.

Tôi đã sẵn sàng một cuộc chiến không khoan nhượng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương