Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cô đến rửa xe thực ra là đang nhắm vào tôi, không? Tôi là mục tiêu thứ mấy cô rồi? Bây giờ đổi mục tiêu sang ông quán mỳ này rồi à?”
Hàng loạt câu anh khiến Cố Nguyễn đơ hết người!
Cô không anh lại có phát hiện ra cốt lõi vấn đề ngay lập tức, hoàn toàn không cần thăm dò vòng vo, cứ đi thẳng vào vấn đề. óc cô quay tít nghĩ đối sách, hồi lâu sau, cô vẫn quyết nói thật: “ tiên, tôi xin thề, anh thật sự là người tiên. Tôi chưa giờ nghĩ sẽ nào ông quán mì , ngày nào tôi cũng đến ăn cơm, ngại c.h.ế.t đi được.”
Hoắc Vọng nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng, như phân biệt thật giả trong lời cô nói.
Cố Nguyễn bất giác ngồi thẳng lưng, dùng vẻ mặt chân thành nhất nhìn thẳng vào mắt anh.
Quả , người này nhìn thì có vẻ ngây thơ, nhưng thực chất trong bụng toàn ý đồ xấu!
Rốt cuộc cô coi anh là hạng người gì? Tưởng cần đến rửa xe vài lần là có câu dẫn được anh, ngủ anh ? Dám tơ tưởng đến thân anh, nhưng lại không thích con người anh, nghĩ hay quá nhỉ!
Miệng nói không có ý gì ông quán mỳ, nhưng không có nghĩa là chưa từng nghĩ tới. Vừa nghĩ đến , Hoắc Vọng lại càng tức!
“Thật ra, anh cũng là người hay giúp đỡ người khác.” Hoắc Vọng nén lửa giận trong lòng, vẻ mặt tươi vô hại: “Nếu như cô nhất hoàn thành cái trò ‘thử thách’ này, anh cũng có giúp. là anh không thích tiếp xúc cơ mà không có tình . Chúng ta cứ hẹn hò vài ngày trước, bồi dưỡng tình đơn giản một chút, rồi thuận theo tự mà ‘ấy ấy’, thấy ?”
“Tôi, tôi thấy…” Anh có bệnh không vậy?
Đương câu này Cố Nguyễn không dám nói ra thật. Cô đã chuẩn sẵn tinh thần đón một trận cuồng phong bão tố rồi, mà anh lại “đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi” ?
“Nếu cô đã không có ý kiến, vậy tôi coi như cô đồng ý rồi.” Hoắc Vọng tự mình quyết mà chốt hạ.
Cố Nguyễn tại , vừa mở miệng còn chưa kịp nói thì Hoắc Vọng bỗng , hạ thấp giọng dỗ dành: “Cố Nguyễn, hẹn hò tôi, được không? Hửm?”
Nhìn gương mặt điển trai ở ngay trước mắt, nghe cái giọng nửa như làm nũng nửa như dụ dỗ ấy, Cố Nguyễn lập tức quên luôn mình gì.
Cô trợn to mắt nhìn Hoắc Vọng, căng thẳng đến mức quên thở. Chưa giờ cô được trái tim mình đập mạnh mẽ như lúc này, “thình thịch thình thịch” từng tiếng một, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô bất giác nuốt nước bọt, thậm chí còn nghĩ hay là đưa tay lên ôm ngực, để người đối diện không nghe thấy, không nhìn thấu tâm tư mình.
Hồi lâu sau, cô nghe thấy chính mình nói “Được.”
Hoắc Vọng quay lại tiệm, Trần Phi thấy anh mặt mày hớn hở, liền đon đả : “Anh Hoắc, sau này có nên đổi cách xưng hô rồi không?”
“Đổi xưng hô gì?” Hoắc Vọng ngơ ngác.
“Gọi là chị dâu chứ.” Trần Phi nói.
“Không đổi!” Hoắc Vọng tắt nụ : “Gọi chị dâu cái gì, tôi là vui vẻ giúp người, dạy cô ta một khóa về tình yêu. Cậu có biết điều quan trọng nhất trong tình yêu là gì không, chính là học cách thất tình.”
Trần Phi giật mình: “Vãi, anh Hoắc, anh đả kích gì à? Anh làm tra nam lừa gạt tình người ta ?”
Hoắc Vọng liếc anh ta: “Dám nhòm ngó anh Hoắc thì cũng trả giá một chút chứ, không.”
6
Cố Nguyễn ngoài việc thấy hơi bất ra thì không hề nghĩ đến việc từ chối lời đề nghị Hoắc Vọng.
Cô làm gì có lý do để từ chối chứ, không?
Vốn dĩ là cô có ý đồ đó anh trước, anh không những không tức giận mà còn động phối hợp, lại còn khiến cô “hời” thêm được một cuộc tình, là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Nhưng vì bản tính cẩn thận, Cố Nguyễn vẫn không nhịn được mà nghĩ đến trường hợp xấu nhất, liệu Hoắc Vọng có ý đồ gì khác cô không. Nếu anh thật sự như vậy, thì chẳng qua là tài sắc. Nhưng nếu tài, cô có chút tiền tiết kiệm, dù có lừa hết cũng không đủ tầm để dùng từ “khuynh gia bại sản”. Còn nói về sắc, cô sắc anh còn hợp lý .
Nghĩ vậy, Cố Nguyễn lại càng không có lý do gì để từ chối, cô yên tâm chấp lời đề nghị anh, chuẩn nghiêm túc tận hưởng cuộc tình bất này.
Hoắc Vọng cũng thuộc tuýp người hành động, nhanh chóng động hẹn Cố Nguyễn. Ăn cơm, dạo phố, xem phim, thật sự giống như một cặp đang yêu, còn cố tình khoe khoang, nhất quyết kéo Cố Nguyễn đến quán mì lượn một vòng.
Nhưng không là trọng điểm, trọng điểm là vừa gặp mặt, Hoắc Vọng đã động nắm tay Cố Nguyễn, thân mật mà tự . Cố Nguyễn thì ngại ngùng, đỏ bừng mặt.
“ nắm tay thôi mà em cũng đỏ mặt này rồi à.” Hoắc Vọng đột ghé sát, tinh nghịch thổi một hơi vào tai cô: “Cái đồ nhát gan này, em nói xem lúc lại có gan ngủ anh ? Lẽ nào là ‘sắc làm liều’ ?”
Mặt Cố Nguyễn càng đỏ , nhưng vẫn cố gân cổ: “Chuyện đó không giống.”
“Không giống chỗ nào?” Hoắc Vọng ra vẻ nghiêm túc, nhưng đáy mắt lại là ý trêu chọc không giấu được.
Cố Nguyễn lại không nhìn ra, hơi bực: “Hoắc Vọng!”
“Hửm, ?” Hoắc Vọng vẻ mặt vô tội.
Cố Nguyễn không mặt dày bằng anh, lại ngại “đánh tình tứ” anh ở nơi công cộng, lườm anh một cái rồi quay đi về phía trước.
Hoắc Vọng đuổi theo: “Này, em không giận thật đấy chứ? Yêu đương đều , vừa chọc em tức, trêu em, lại càng dỗ dành, cưng chiều em, thật mà, em đừng giận nữa.”
Anh nói rồi lại mặt dày đòi nắm tay cô, Cố Nguyễn giằng co không lại, dễ dàng để anh được như ý.
“Anh có vẻ rất có kinh nghiệm, yêu qua nhiều người lắm à?” Hồi lâu sau, Cố Nguyễn không nhịn được , hoàn toàn không ra ý trong giọng nói mình.
Hoắc Vọng lại ngửi thấy mùi, toe toét: “Em đấy à?”
“Ai ? Em thuận miệng thôi.” Cố Nguyễn không thừa , nhưng trong lòng chợt tỉnh táo lại, trong mối quan hệ này, cô lấy tư cách gì mà chứ.
Hoắc Vọng không bận tâm việc cô phủ : “Dáng vẻ tuông em còn đáng yêu lúc em đỏ mặt nữa.”
Anh nói xong thì đợi xem cô đỏ mặt xấu hổ, ai cô lại phản ứng rất bình tĩnh, còn nhàn nhạt nói “ ơn”.
Thấy thái độ cô đột lạnh đi, Hoắc Vọng hơi khó hiểu.
Hai người im lặng đi một đoạn, Hoắc Vọng mới lóe lên suy nghĩ, thấy đã tìm ra nguyên nhân, không nhịn được giải thích: “Thật ra anh cũng không yêu đương nhiều, tuy người yêu anh không ít, nhưng anh giữ mình trong sạch, không giờ cậy đẹp trai làm bậy. Mối tình mãi đến lúc lên đại học mới có, năm ba lại yêu một người, tốt nghiệp yêu thêm một người, sau đó thì không yêu ai nữa.”
Anh nói xong lại mong chờ nhìn Cố Nguyễn, tưởng cô sẽ khen anh.
Ai Cố Nguyễn lại một câu không không đuôi: “Anh tốt nghiệp lâu rồi, không , anh năm nay nhiêu tuổi?”
“24.” Hoắc Vọng nói, nói xong lại thấy vẻ mặt Cố Nguyễn không : “ ?”
“Em tuổi anh.” Cố Nguyễn mặt xịu xuống, cô toàn nghe họ gọi anh là Hoắc ca, tưởng anh là lão hóa ngược, không anh lại thật sự nhỏ tuổi.
“Em nhiêu?”
“27, anh ba tuổi.”
“Em 27?” Hoắc Vọng không tin: “Lấy chứng minh thư ra anh xem.”