Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Điều ước sinh nhật tuổi 27 của Cố Nguyễn là được ngủ với một người đàn ông.

Dĩ nhiên, điều ước này là do cô bạn thân Lâm Táp ép cô ước. Khi , cô ấy lấy cớ tổ chức sinh nhật Cố Nguyễn, gọi chàng trai trẻ đến xếp thành một hàng dài trước mặt cô, rồi cực kỳ nghiêm túc bảo cô chọn một người.

Với tính tình “hổ báo” như Lâm Táp, nguyên văn cô ấy là: “Tao có hiểu mày không muốn kết hôn, không muốn yêu đương, tao không chấp nhận được chị em của mình đã từng này tuổi đầu rồi mà chưa nếm được mùi vị đàn ông.”

Cố Nguyễn sợ đến mức ngã khỏi sofa, vội vàng trời thề thốt, nói rằng năm nay định sẽ dựa bản lĩnh của mình mà ngủ với một người đàn ông.

Hoắc Vọng, hoàn cảnh đã trở thành mục tiêu của Cố Nguyễn.

“ế” bụng mẹ đến tận bây giờ, nên các sinh vật giống đực xung quanh Cố Nguyễn đã gần như tuyệt chủng. Hơn nữa, cô lại mở một cửa hàng trên Taobao, ngày không ra khỏi nhà, căn bản là không có bất kỳ mối quan hệ xã hội nào. Hoắc Vọng là người giới duy cô từng tiếp xúc suốt nửa năm qua.

Một tháng trước, cái tủ sách Cố Nguyễn đặt mua trên mạng đã được giao tới, bên vận chuyển giao đến dưới lầu rồi đi, may mà Hoắc Vọng đi ngang qua đã giúp cô khiêng nó lầu.

thế, Cố Nguyễn cảm thấy Hoắc Vọng là người hay giúp đỡ người , ít nhân phẩm không tệ. Hơn nữa anh trông đẹp trai, cao ráo dài, tứ chi phát triển. Cô đoán có lẽ anh thuộc tuýp “đầu óc đơn giản”, vừa dễ dỗ lại dễ lừa, chắc sẽ không khiến cô phải mất nhiều công sức.

Có được đối tượng rồi, Cố Nguyễn nhanh chóng hành động, chuẩn bị lượn lờ trước mặt Hoắc Vọng để tạo ấn tượng sâu sắc hơn. Cô dùng cách quê mùa – đi rửa xe liên tục ba ngày liền.

Một xe tinh chưa chạy được lần mà ngày nào mang đi rửa, không gây ấn tượng là lạ.

Đáng tiếc, người có ấn tượng lại không phải Hoắc Vọng, mà là những người tiệm.

Trần Phi nhìn Cố Nguyễn, ngập ngừng muốn nói lại thôi, hồi lâu như hạ quyết tâm mà khuyên nhủ: “Cô Cố à, này cô đừng như vậy nữa. cô gái theo đuổi anh Hoắc của chúng tôi mà một tuần rửa xe tám lần tôi gặp rồi.”

Ý của anh ta là muốn Cố Nguyễn biết khó mà lui, ai ngờ Cố Nguyễn lại chú ý sai trọng tâm: “Thế cô ấy có theo đuổi được không?”

Trần Phi sững sờ, cảm thấy vẫn phải dùng liều “thuốc mạnh”, bèn nói thẳng: “Tôi nói cô biết nhé, anh Hoắc chúng tôi thực ra là hạng người rất ‘tục’, thích cô n.g.ự.c bự, dài, m.ô.n.g cong thôi.”

Lần này thì Cố Nguyễn hiểu rồi. là khi cô liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ xe: n.g.ự.c lép, ngắn… Cái này dù không phải là “chưa ra quân đã c.h.ế.t” thì rõ ràng là “con đường gập ghềnh trắc trở” rồi.

Suy nghĩ ba giây, Cố Nguyễn dứt khoát bỏ, vội vàng phân bua: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không có thích anh ấy, tôi đến rửa xe thôi.”

vừa dứt, Hoắc Vọng gầm xe bên cạnh ra, đôi mắt đen láy mang theo vài phần dò xét nhìn cô không chớp mắt.

2

Cố Nguyễn mặc một váy liền màu trơn, dài quá gối, vừa bảo thủ vừa kín đáo. Gương mặt không biết là đã trang điểm hay chưa, tóm lại Hoắc Vọng không nhìn ra được biệt. May là cô có nền tảng tốt, da dẻ trắng nõn, ngũ quan mềm mại, thuộc kiểu càng nhìn lâu càng thấy thuận mắt.

tóm lại vẫn là “canh nhạt”, nhạt nhẽo vô vị.

Hoắc Vọng thu hồi ánh mắt, móc điện thoại túi ra. Nếu không phải nó cứ rung liên tục thì anh chẳng đời nào lộ diện lúc này.

Mở WeChat, thấy người nhóm đang rủ nhau đi bar, Hoắc Vọng tiện trả một chữ “OK”, rồi lại tọt gầm xe làm việc tiếp.

Suốt quá trình anh không nói một nào, lại dọa Cố Nguyễn và Trần Phi sợ hết hồn.

Dù sao thì một người sống sờ sờ, lại là người mình đang bàn tán bỗng dưng ra gầm xe, Cố Nguyễn cảm thấy mình không sợ đến mức nhảy dựng đã xứng được gọi là nữ trung hào kiệt rồi. Đợi khi trấn tĩnh lại, cô có tâm trí để quan sát anh.

Anh mặc một áo phông đen ngắn , để lộ cánh màu lúa mạch, không phải kiểu cơ bắp cường điệu quá mức của dân tập gym, mà là minh chứng những ngày tháng lao động , tràn đầy sức mạnh và niềm kiêu hãnh. Không nghi ngờ gì nữa, đây là một đôi mang lại cảm giác an toàn người .

Cố Nguyễn ngây ngốc nhìn, mãi đến khi Hoắc Vọng lại gầm xe.

Trần Phi thì đã quen với kiểu xuất quỷ nhập thần này của Hoắc Vọng, khổ nỗi là giờ anh ta đang chột dạ. Hành vi này của anh ta, nói nhỏ thì là nói xấu lưng, nói lớn thì chính là bán đứng anh em!

thời hai đều có suy nghĩ riêng, không ai nói thêm nào.

Hồi lâu , Cố Nguyễn hoàn hồn, vội vàng thanh toán rồi bỏ đi.

Trần Phi thấy cái dáng gần như là chạy trối c.h.ế.t của cô, càng khẳng định nói ban nãy là xạo . Dù sao thì bao năm nay anh ta đã thấy quá nhiều cô gái Hoắc Vọng mà sống c.h.ế.t đòi yêu, chứ chưa thấy ai “biết khó mà lui” như Cố Nguyễn .

Nghĩ vậy, anh ta cúi xuống, gõ gõ thân xe: “Anh Hoắc, cô Cố kia vừa nhìn đã biết là người đàng hoàng. Anh mà không thích người ta thì nói thẳng, đừng có gieo họa con gái nhà lành đấy.”

Đệt, nói cứ như anh đây không đàng hoàng lắm vậy!

Hoắc Vọng ra gầm xe, giơ đá một phát: “Cô ta thấy sắc nổi lòng tham, thế mà là đàng hoàng à? Ông đây có kề d.a.o cổ cô ta đâu, cô ta muốn làm thiêu thân lao đầu lửa lẽ nào lại trách tôi?”

“Không trách anh thì trách ai.” Trần Phi lanh lẹ né được, nói giọng bỉ ổi: “Trách anh đẹp trai quá làm gì.”

“Biến sang một bên.” Hoắc Vọng lại đá thêm một cú, lần này Trần Phi không né kịp, lãnh trọn một cước xong liền ngoan ngoãn chạy ra chỗ làm việc.

Anh ta đi rồi, Hoắc Vọng được yên tĩnh. Anh rút một điếu t.h.u.ố.c ngậm miệng, đang định châm lửa thì không hiểu sao lại nghĩ đến Cố Nguyễn, rồi bỗng cười tà mị. Nếu anh nhìn không lầm, thì ánh mắt nhìn anh ban nãy của “người phụ nữ đàng hoàng” kia không đàng hoàng chút nào.

Quả nhiên, tối Hoắc Vọng liền thấy Cố Nguyễn ở ngay cửa quán bar.

Nói , cái nhìn đầu tiên anh không nhận ra là cô. Nếu không phải lúc chạm mắt anh, cô đột ngột quay phắt đi, lộ rõ vẻ chột dạ và lúng túng khi gặp phải người quen; lại giả vờ như không có gì mà quay lại, ánh mắt thì cứ đảo tới đảo lui không kiểm soát nổi, thiếu nước khắc ba chữ “Tôi chột dạ” trán thì Hoắc Vọng không nghĩ là cô.

Bởi Cố Nguyễn trang điểm rất đậm, che kín hết gương mặt không nói, cô mặc một váy hai dây màu đen với phong cách hoàn toàn trái ngược ban ngày, vải vóc thì ít đến đáng thương.

Màu đen đầy mờ ám, tương phản trên nền da trắng nõn lộ ra mảng lớn, lại thêm trợ giúp của bóng đêm và ánh đèn, con người vốn “nhạt nhẽo” kia bỗng chốc lột xác, biến thành một yêu tinh câu hồn đoạt phách.

Tùy chỉnh
Danh sách chương