Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Quen à?” Anh bạn hóng hớt sáp lại gần, ánh mắt đầy vẻ tò mò và ham muốn săn đuổi con mồi.

“Không quen.” Hoắc Vọng không cảm xúc, nhưng trong lòng lại đột nhiên bốc một ngọn lửa không tên.

Cô nàng này thật sự không mình đang trong hoàn cảnh gì ? Bị cả đám sói vây quanh rồi mà còn dám đứng ngây ra , con mẹ nó đến con thỏ trắng còn cảnh giác hơn cô !

không ý đến bầu không khí ngột ngạt quanh Hoắc Vọng, hưng phấn vỗ vai anh: “ té sang chỗ khác tí đi, tôi hứng thú cô em này đấy, đừng có cậy mình đẹp trai mà phá đám tôi nữa.”

“Tùy .” Hoắc Vọng ghét bỏ né ra, anh gằn từng chữ, rõ ràng là đang nói ngược.

Nhưng đã bị sắc đẹp làm mờ mắt, thật sự chuẩn bị đi về phía Cố Nguyễn.

Chỉ là giây tiếp theo, cô gái ban nãy bị nói là không quen kia bỗng nhiên lao tới, lướt thẳng qua anh rồi ôm chầm lấy cái gã khốn sau lưng anh .

Rõ ràng xung quanh ồn ào hỗn loạn, nhưng thính lực của rất tốt, nghe rõ mồn một cô gái gọi gã kia là “anh yêu”.

Kèm theo tiếng gọi , dường như nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ — Mẹ kiếp, đây là lần thứ bao nhiêu bị cái thằng khốn này nẫng trên rồi không nữa!

3

Hoắc Vọng bị Cố Nguyễn đột nhiên chui lòng làm cho ngây người. Anh sững sờ một lúc rồi nhớ là phải lôi cô ra, nhưng khi chạm làn da mịn màng ấy, ngón anh bỗng run , giật b.ắ.n như bị điện giật.

Anh Hoắc – người tự nhận là đã trải qua trăm trận tình trường, dù có ai bổ nhào lòng có thể “lòng mà không loạn”, lúc này lại như một thằng trai tân, cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích, chỉ sợ chạm phải chỗ không nên chạm.

“Tôi…”

Hoắc Vọng mở miệng định giải thích, nhưng tình hình trước mắt… chỉ càng bôi càng đen mà thôi.

hai người, hít sâu một hơi kìm lại được không nói ra lời tuyệt giao ngay tại chỗ. Anh lườm Hoắc Vọng cháy , không nói một lời quay bỏ đi. đi móc điện thoại ra soạn tin nhắn: Mẹ kiếp, đây mà còn rủ mày đi uống rượu nữa đây theo họ mày luôn!

Hoắc Vọng nhận được tin nhắn cũng chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt. Anh c.ắ.n răng, một kéo tuột cô ra khỏi lòng mình, hung hăng quát: “Đứng thẳng .”

Cố Nguyễn lại rất nghe lời, buông đứng thẳng, cúi gằm , đúng chuẩn dáng vẻ của một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

“Cô gọi ai là ‘anh yêu’?” Hoắc Vọng nhướng mày, trông khá là hung dữ.

“Tôi không cố ý.” Cố Nguyễn vội vàng giải thích: “Ban nãy có một gã say rượu định lôi tôi xe, dọa c.h.ế.t tôi rồi.”

“Ai?” Hoắc Vọng quanh một vòng, không thấy ai khả nghi, lúc này anh nhận ra hành động chuẩn bị đi tính sổ giùm người của mình là có ý gì!

“Cô không trang điểm ăn mặc này, lại còn đứng một mình cửa quán bar có nghĩa là gì à? Giờ sợ ?” Hoắc Vọng chưa bao giờ nghĩ trong đời mình lại có ngày phải làm thầy giám thị.

Cố Nguyễn lí nhí cãi lại: “Đến đây như này chẳng phải là rất bình thường ?”

Hoắc Vọng hừ lạnh: “Cũng phải xem có hợp hay không.”

tôi hợp cái gì?” Cố Nguyễn khiêm tốn xin chỉ giáo.

Hoắc Vọng lườm cô một cái: “Cô hợp mộc, ăn mặc cho giống con gái nhà lành một chút.”

Cố Nguyễn: “…”

Hoắc Vọng mắng đủ rồi, lúc này dịu giọng, lại hỏi cô đến đây làm gì.

Cố Nguyễn không tiếng, chỉ cúi nghịch quần áo. Lúc này đúng giờ tan tầm nửa đêm, người qua kẻ lại, không ít ánh mắt của mấy tên háo sắc cứ bay thẳng người cô không chút che đậy. Nhưng bộ quần áo trên người cô dù có kéo cũng không có tác dụng che chắn gì cả.

Hết cách, cô đành Hoắc Vọng… à không, cái áo khoác của Hoắc Vọng một cách đáng thương.

Hoắc Vọng cười lạnh: “Đừng hòng.”

Cố Nguyễn bĩu môi, trông như ấm ức như làm nũng.

Ma xui quỷ khiến , Hoắc Vọng bỗng nhiên nghĩ, nếu như là gương mộc mạc sạch sẽ thường ngày của cô mà làm ra vẻ này, có lẽ anh thật sự không thể cứng rắn chối được, chắc chắn sẽ mềm lòng ngay lập , cái gì cũng chiều theo ý cô.

Nhưng bây giờ cô lại đang mang cái bộ trang điểm đậm này, càng giống mấy đứa cô gái hư hỏng “ mà không dám nói”, khiến người chỉ muốn “dạy dỗ” cô một trận ra trò, cho cô đường mà quay lại.

Nhưng cuối cùng, Hoắc Vọng đành chịu thua mà cởi áo khoác ném cho cô, miệng hung hăng: “Tôi sợ mất thôi!”

Cố Nguyễn nhanh nhẹn mặc áo , được hời rồi còn ra vẻ: “Tôi mặc quần áo gì là tự do của tôi! Dù tôi cũng là người đàng hoàng, người khác thấy tôi không đàng hoàng là vấn đề của họ.”

Hoắc Vọng hừ một tiếng, chìa ra: “Ồ, vậy trả áo đây.”

Cố Nguyễn ôm chặt áo khoác, dùng hành động thực tế chối. Thấy anh không có ý định giật lại, cô tạm thời thả lỏng, lại lớn gan tố cáo: “Anh trộm tôi.”

“Ai trộm? Tôi một cách quang minh chính đại.” Hoắc Vọng nói đầy lý lẽ, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm kích bóng đêm đã che đi vành tai đang nóng bừng của mình. Anh ho khan một tiếng, vội vàng quay lại chủ đề ban : “Rốt cuộc cô đến đây làm gì?”

“Không có gì.” Cố Nguyễn chớp mắt: “Tôi chỉ là chơi trò ‘Thử thách hay Sự thật’ bị thua, nên phải mặc này ra đây đi một vòng thôi.”

“Thật à?” Hoắc Vọng không tin, cô gái này rõ ràng không có năng khiếu nói dối, chột dạ đến mức chớp mắt lia lịa sắp mất kiểm soát đến nơi rồi.

mà Cố Nguyễn nghĩ mình diễn rất , gật khẳng định.

Hoắc Vọng cũng không vạch trần cô, chỉ đột nhiên giơ kéo cô lòng, giống như một kẻ xấu “thấy sắc nổi lòng tham”, cúi đe dọa bên tai cô: “Cho cô thêm một cơ hội nữa, không nói thật tôi lột cái áo này ra đấy.”

Lời này vốn dĩ đã mờ ám, lại còn nói cự ly gần, hơi thở ấm nóng phả vành tai trắng nõn của Cố Nguyễn khiến cô run . Cố Nguyễn – người mà đến cả con trai cũng chưa từng nắm làm chịu nổi cái trận mập mờ này, lập khai thật một cách vô dụng: “Tôi là… là đến ‘nhặt’ một người đàn .”

“Nhặt một người đàn ?” Hoắc Vọng lập nổi tam bành: “Cô thèm đàn đến phát điên rồi à? Mấy cái thằng đây, lại còn say đến mức cô ‘nhặt’ về có thể là thứ tốt đẹp gì! Cô đúng là không kén chọn gì cả!”

Cố Nguyễn không ngờ anh lại nổi đùng đùng như vậy, lại thấy anh rõ ràng là đang coi cô như hạng phụ nữ , cũng nói: “Vậy còn anh ? Anh không phải cũng đây à, anh cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì?”

Hoắc Vọng: “…”

Đệt, tự mình c.h.ử.i cả mình.

4

Đêm Hoắc Vọng cũng không tại mình lại như vậy, là Cố Nguyễn ngốc nghếch mà gan to, hay là cô đi tìm đàn ?

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến anh chứ?

đối anh, cô cũng chỉ là một người phụ nữ xa lạ ngày cũng đi ngang qua cửa tiệm mình. Còn anh đối cô cũng chỉ là một người đàn xa lạ từng giúp bê đồ một lần mà thôi.

Lẽ chính vì không liên quan đến mình nên anh ?

Tùy chỉnh
Danh sách chương