Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

9

Gần Lương Túc Đình rất bận.

Vì chuẩn bị trăng mật, anh cố làm cho xong hết mọi việc.

Nhiều đêm, anh lén lút bò lên giường một, hai sáng, ôm lấy tôi mà ngủ.

Anh từng mang cơm cho tôi nhiều lần, lần này tôi cũng muốn ghé qua thăm anh.

“Chủ tịch Lương đang họp ạ.” Thư ký trẻ vội vã rót trà và bày bánh ngọt mời tôi.

“Giáo sư Giang, mời chị ngồi.”

Tôi mỉm cười nhìn cậu ta: “Hôm nay chắc đông người nhỉ? Lối ra cũng tấp nập.”

Cậu ta lập tức nhấn mạnh: “Công ty tụi em nhiều nữ lãnh đạo là vì năng lực họ mạnh thôi ạ.”

bình thường bạn thân nhất của sếp đều là đàn ông hết!”

Ai hỏi trời.

sáng, chỉ có giám đốc Trần đến uống cà phê với sếp một chút, cũng là ở phòng họp, có camera ghi lại đầy đủ luôn!”

Cậu ta nhiệt tình mời tôi xem.

“Thôi, cũng không cần…”

Tôi không chống đỡ nổi sự nhiệt tình này, đành tạm thời ghé mắt màn hình, nhưng tôi tắt âm.

Giữa văn phòng đông người mà bật loa thì xấu hổ chết.

Thế , tôi không hề nghe đoạn hội thoại clip.

“Làm sao , hình như tôi không nỡ trả thù cô ấy rồi…”

Lương Túc Đình nói.

Người bạn uống trà như thể đã nghe quen: “Cậu từng trả thù cô ấy ?”

“Tôi ép cô ấy ngày cũng phải ở bên tôi.”

“Các cậu sắp kết hôn mà?”

“Tôi không cho cô ấy ra ngoài xã giao, tìm đầu tư.”

“Cậu phải đã bao hết chi phí nghiên cứu của cô ấy rồi sao?”

“Tôi còn cô ấy nộp hết lương cho tôi.”

“Cô ấy toàn quẹt thẻ của cậu mà?”

“Nhưng cô ấy oán hận gì , ngày cũng cười với tôi, còn ăn sáng chung với tôi.”

“Không phải là do cậu dậy sớm nấu đó à?”

hồi đó chắc là do hai đều có nỗi khổ riêng.”

“Hồi đó rốt cuộc có gì?”

“Cô ấy giẫm hỏng cây của tôi, còn ra vẻ cao cao tại thượng đưa cho tôi cây khác.”

“Tôi nói không cần, cô ấy vẫn nhét .”

“Rồi sao ?”

“Tôi dành dụm kỳ đủ tiền để trả lại, vậy mà cô ấy không những không nhận, còn ném tiền mặt tôi, mỉa mai tôi không xứng với cô ấy.”

“Thực ra…”

“Không phải là mùi vị của tiền à? Tôi cũng muốn cho cô ấy nếm thử.”

“Tôi sẽ dùng tiền và đồ để trả lại cho cô ấy.”

“Tôi sẽ đối đầu với lũ nhà giàu các người!”

“Nhưng mà… cô ấy sự yêu tôi, yêu đến si tình luôn…”

“Thực ra…”

Lương Túc Đình nghiến răng: “Cậu đừng khuyên tôi, tôi tự đang làm gì.”

“Tình yêu của cô ấy với tôi không đáng một xu…”

“Chị dâu đến rồi à?”

“… Mà phải đáng ngàn vàng!”

Tôi nhìn Lương Túc Đình video giật bắn quay lại, còn bạn anh thì ôm bụng cười lăn lộn trên ghế sofa.

“Xem ra hai người nói cũng vui.”

Tôi rất hài lòng, đàm ông thì cũng có vài người bạn thân, cứ bám lấy suốt cũng mệt.

Nhưng tôi không hứng thú làm bảo vệ ngày.

Xem một , tôi liền đứng dậy, lặng lẽ đến cửa phòng họp nhìn trộm Lương Túc Đình.

Anh ấy đang chăm chú nhìn bản kế hoạch, thỉnh thoảng lại đưa ra ý kiến.

Tuy đã làm việc liên tục suốt mười tiếng, nhưng anh vẫn tràn đầy năng lượng.

áo sơ mi được xắn đến khuỷu, lộ ra cánh săn chắc, làn da ngăm khỏe khoắn.

Lương Túc Đình từ trước đã là người một khi tập trung thì quên ăn quên ngủ.

làm cũng vậy.

Anh chăm chú nhìn màn hình PPT, còn tôi thì chăm chú nhìn anh.

Đội ngũ báo cáo kế hoạch đã thay tới năm lượt, chỉ có anh là vẫn ngồi ở đó từ đầu tới cuối.

Tôi đặt hộp sandwich do làm thư ký: “Nhờ cậu đưa giúp tôi nhé, tôi về trước.”

Cậu ta ngạc nhiên: “Giáo sư Giang không tự đưa cho sếp à?”

Tôi vẫy : “Không cần .”

Rõ ràng Lương Túc Đình đang dốc toàn lực làm việc,

chỉ vì muốn dành ra một kỳ trăng mật dài với tôi.

Tôi tôn trọng nỗ lực của anh.

Mà tôi cũng có việc của .

Tôi mỉm cười: “Nói với anh ấy, gặp lại ở nhà nhé.”

10

“Anh Đình, anh đừng nói là vẫn còn thích chị em đấy nhé?”

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là thích cô ấy!

 Là cô ấy hiện tại đang rất mê tôi, đã yêu tôi sâu đậm rồi.”

“Dù gì cũng là bạn học cấp 3 đến tận , ngần ấy năm tình cảm, tôi cũng còn cách .”

“Chị em làm gì lòng với anh.”

Người kia cười nhạt: “Chị ấy chỉ muốn thắng thôi.”

“Có lẽ là muốn dụ anh yêu chị ấy, rồi sau đó đá anh một .”

“Cậu nói bậy gì đó! Cô ấy yêu tôi lòng! Còn tự nấu cơm cho tôi! Còn nấu đúng khẩu vị của tôi !”

“Ồ?”

“Vậy chị ấy còn đó không?”

“…Chắc chắn là , là cô ấy đích thân đưa cho tôi…”

“Vậy sao anh phải chột dạ?”

“Cô ấy, cô ấy chỉ là bận quá kịp nói thôi.”

“Xì, chị ấy là người thế anh còn không rõ à? Lạnh lùng vô tình, nhưng anh giàu chắc cũng định rời bỏ ngay .”

“Phải bòn rút đủ đã rồi tính ly hôn gì.”

“Cô ấy sẽ không ly hôn với tôi!”

“Vậy anh mà hỏi cô ấy, tôi cá là anh không dám.”

Tôi mệt nhoài trở về nhà, vậy mà lại Lương Túc Đình đang ngồi quán cà phê ngay dưới tầng.

Kỳ lạ , không về nhà mà ngồi làm gì.

Tôi đứng lại.

Anh có vẻ đang thất thần, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại.

Đột nhiên tôi tới một video đang hot gần : “Lén gọi cho người yêu rồi nhìn phản ứng của họ.”

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế , tôi gọi cho Lương Túc Đình.

Chỉ kêu một tiếng là anh máy ngay.

“Hừ, lại kiểm tra anh hả? Em đừng quản anh .”

“Anh sẽ không nói cho em anh đang ngồi ở quán cà phê thứ hai bên cạnh nhà , không tin thì hỏi quản lý cũng được, anh ở bàn A08 đấy.”

Anh thao thao bất tuyệt không để tôi chen lời .

Tôi cầm điện thoại ra xa một chút, nhìn anh qua lớp kính.

Lương Túc Đình toàn thân thả lỏng, mắt cười cong cong, đứng dậy: “Anh bận lắm rồi, đừng giục , cúp máy .”

Tôi có nói gì !

Ai giục .

Anh vội vàng nói gì đó với người ngồi đối diện: “Anh phải đón vợ anh rồi, em tự về nhé.”

Tôi bỗng mở to mắt.

Người ngồi đối diện anh, tôi nhận ra.

Là người luôn đứng hạng ba thời cấp 3.

Là người mãi sống bóng của tôi gia tộc – Em họ tôi.

11

Nói về tôi và em họ thì đúng là một mối quan hệ “hận sâu như biển, tình mỏng như tơ”.

Hồi học, chúng tôi thân như một.

Nhưng từ khi đầu trường, đầu có thi cử, em ấy liền cắt đứt tình cảm với tôi.

Vì dù cố thế cũng không vượt qua tôi.

Cũng không vượt qua được Lương Túc Đình.

Thế , trước em ấy căm ghét hai chúng tôi như nhau.

Căm đến mức khi tôi về nước có rủ em ấy ăn một bữa, em ấy còn thèm trả lời tử tế.

Thế mà , hai người họ lại ngồi trò rôm rả quán cà phê, không hiểu sao tôi cảm cực kỳ khó chịu.

Tôi vừa ngồi giận phòng khách lâu, Lương Túc Đình đã về tới.

Anh hấp tấp chạy thư phòng, lén lút lấy ra một hộp.

Anh đưa nhẫn cho tôi cũng bao thèm dùng hộp.

đó mà anh quý trọng đến vậy?

Tò mò quá, tôi rướn người nhìn thử.

Là một cây máy cũ kỹ.

Tôi không phải nói gì, Lương Túc Đình cũng nhìn tôi không nói.

Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm một .

Cuối cùng tôi ngập ngừng mở lời: “ gì thế?”

Nụ cười trên mặt anh biến mất, ánh mắt đầy tổn thương và sốc.

Tôi vội chữa cháy: “Là… quan trọng à?”

“…Em…” Anh run run môi.

“Em…”

Tôi tiện cầm viết thử vài đường: “Không ra mực rồi, đổi .”

Anh nhảy dựng lên: “Nó không phải hỏng! Chỉ cần nghiêng 43.5 độ về bên trái là viết ngon lành luôn!”

Tôi vội đặt lại: “Rồi rồi rồi, được rồi.”

anh tức đến nỗi không nói lời, tôi quyết định chuồn lẹ.

Nhưng anh chộp lấy tôi: “Em sự không gì à?”

Tôi ngơ ngác: “ gì cơ?”

Linh cảm lành, không lẽ liên quan đến em họ tôi?

“Cây cũ nát thế này, ai mà thèm, chỉ có đồ ngốc coi như báu vật.”

Tôi nói cứng.

Lương Túc Đình tức đến biến sắc: “Không được nói như vậy!”

Tôi cười lạnh: “Sao? Người yêu đầu tặng à?”

Anh lập tức chết lặng.

Một sau lắp bắp: “Sao… sao có thể, anh từn…”

Tôi nổi giận: “Hay , còn dám nói dối tôi!”

lẽ em họ tôi là mối tình đầu của anh ta?

Không lo học hành, mải yêu đương, thế bảo sao hai đều mãi hơn nổi tôi!

Mặt anh đỏ bừng: “Anh… anh không lừa em.”

Anh hít sâu, bình tĩnh lại: “Em nhìn lại cây kỹ , em sự không…”

Tôi lạnh lùng ngắt lời: “Không .”

Nhìn thêm một cũng phí thời gian.

Anh không tin nổi, lùi lại hai bước: “Em đúng là người phụ nữ tàn nhẫn vô tình.”

gì đang diễn ra vậy trời?

“Em đúng là đang đùa giỡn tình cảm của anh, Giang Lâm nói không sai, em…”

Tôi đang định cãi lại, thì điện thoại chợt đổ chuông.

Tôi vội vàng máy.

Không có thời gian để đấu khẩu .

May sao là tin tốt.

Tôi được cấp quyền sử dụng thiết bị dữ liệu cỡ lớn sớm hơn dự kiến.

“…Vâng, tôi sẽ lên đường ngay.”

“Ngày mai đầu làm việc.”

Tôi cúp máy, quay sang trừng mắt nhìn Lương Túc Đình: “Đúng vậy, cô ta nói gì cũng đúng!”

Anh như bị giáng đòn nặng: “Em cô ta đã nói gì à?”

Em họ tôi từ trước tới luôn đối đầu với tôi, tôi vốn bận tâm.

Nhưng anh rõ ràng đó, vậy mà còn đứng về phía cô ta – điều đó khiến tôi khó chịu.

“Tôi không cần cô ta nói gì! Dù sao thì tôi sắp công tác rồi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương