Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Bịch… Bịch… Bịch…”
Âm thanh nặng nề vang lên, tôi còn chưa phản ứng kịp, một quả bóng đập vào khay cơm, rơi vào thức . Cổ áo của Thời Tích Niên bị túm lên.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn qua, thì ra là Cường.
“Mày còn dám mách lẻo! Mày chỉ là đứa bẩn thỉu do con đàn bà bẩn thỉu xinh ra mà thôi!”
“Còn muốn học cùng lớp với bọn tao à!”
“Bẩn chết!”
“Để tao rộng lòng giúp mày tắm rửa sạch sẽ nhé!”
Giọng nói vang lên, một thùng nước lạnh thấu xương đổ lên người Thời Tích Niên.
Bây giờ là đầu đông, thời tiết vô cùng lạnh.
Đột nhiên con ngươi của tôi co rụt lại, trái tim hụt một nhịp. Mà vẫn chưa hết, Thời Tích Niên bị bọn họ túm cổ áo kéo .
“Các cậu muốn làm gì?” Tôi phản ứng kịp, vội lên trước chặn đường đám người kia.
“Hừ, gà con, tao khuyên mày bớt lo chuyện bao đồng, cẩn thận tao đánh cả mày đó.”
Gương mặt Cường nhăn nhó hung dữ, vô cùng xấu xí.
Tôi không hề lùi bước, hừ lạnh một tiếng: “Cậu thử xem.”
Cường hừ một tiếng, hai tên đàn em bước lên chuẩn bị đẩy tôi ra. Vào giây phút đó, tôi thấy Thời Tích Niên giãy dụa muốn bảo vệ tôi, và ánh mắt đau khổ đó.
Mà lúc này, tôi tiện tay cầm d.a.o nhỏ gọt bút chì của một bạn học, không do dự quẹt lên mặt Cường.
Máu tươi chậm rãi chảy xuống từ gò má của cậu .
Vết rạch không lớn nhưng khiến người sợ hãi.
Tất cả học sinh đều ngây ngẩn cả người, nhất là Cường, cậu giơ tay lên vuốt nơi lành lạnh trên mặt mình, tay dính đầy máu…
“A…” Cậu thét chói tai, chạy ra ngoài.
Chỉ để lại Thời Tích Niên ngu ngơ đứng đó.
Tóc của anh dính nước nhỏ từng giọt xuống.
Anh nhìn tôi chằm chằm giống sắp muốn khóc.
Tôi chậm rãi về phía anh, mà Thời Tích Niên lại nhìn về d.a.o tay tôi.
Tôi tưởng rằng anh sẽ sợ hãi, kết quả anh lại giành lấy dao, run rẩy nói: “Người làm tổn cậu là tôi, không liên quan đến cậu…”
Tôi kinh ngạc.
Bây giờ anh lại muốn bảo vệ tôi…
Tôi lắc đầu.
“Không sao.”
*
Tôi biết rõ mánh khóe của kẻ bắt nạt. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ gì các bạn cùng trường đã với Thời Tích Niên ở kiếp trước. Kẻ hành hạ còn đáng người bị hành hạ, cứ vậy, các giáo viên sẽ cho rằng mọi thứ đều là lỗi của người bị hại.
Thế nên, tôi khóc còn dữ dội cả bọn chúng.
Tôi lấy hộp cơm đã bị bóp méo biến dạng ra cho bố xem.
Tôi là con gái, tôi biết khóc, biết cách giành lợi thế, cuối cùng, còn ép Cường xin lỗi tôi.
Nhưng Thời Tích Niên tích đầy mình thì sao? Anh không khóc, không nói, không có chỗ dựa, giáo viên trường đều vờ mù lòa à?
Thời Tích Niên bị sốt, không vô, vất vả lắm mới nuôi béo được một chút, bây giờ lại sụt cân. Không chỉ thế, tôi phát hiện vết trên người anh càng nhiều . Có một lần tôi đụng vào vai anh, anh tỏ ra đau đớn, sau đó lại có vết máu loang ra.
Trái tim của tôi ngừng đập…
“Cậu…” ̃ng lời muốn nói nghẹn cổ họng, tan học, tôi kéo anh đến phòng y tế. Trên thân thể gầy gò của anh giăng đầy vết , trông rất đáng sợ.
Trước kia, tôi chỉ biết nỗi đau của anh qua trang nhật ký, bây giờ tận mắt nhìn thấy mọi thứ, tôi cảm thấy mình càng bất lực .
Chớp mắt sắp đến kì nghỉ đông.
Tôi nhớ khoảng thời gian tết đó, mẹ của Thời Tích Niên khám bệnh phát hiện ung thư. Sau đó, bà bảo mỗi ngày Thời Tích Niên phải cầm hai mươi tệ mới được vè nhà.
Qua năm Thời Tích Niên mới chín tuổi, anh tìm một quán nhận trẻ em làm việc.
Lúc ở quán này, anh gặp một tên khốn không nói lý lẽ. Vì Thời Tích Niên vô tình làm đổ dầu nóng, gã đánh anh một đấm vào tai phải. Tai phải chảy máu, từ đó thính lực của anh giảm .
Vì không có tiền đeo máy trợ thính nên vẫn dây dưa, cuối cùng tai phải không nghe thấy gì nữa.
Tôi không thể để chuyện này xảy ra lần nữa, vì thế phải sớm tính đường cho Thời Tích Niên.
Mẹ tôi buôn bán quần áo, thiếu một người trông tiệm bà ấy nhập hàng.
Công việc này tốt hẳn làm cho quán xấu xa kia, không chỉ trả lương đúng hạn mà còn bao Thời Tích Niên một bữa cơm.
Tôi có thể quang minh chính đại chăm sóc Thời Tích Niên.
Mọi chuyện vô cùng thuận lợi, Thời Tích Niên là người phụ việc rất tốt, thông minh hiểu chuyện, mẹ tôi vô cùng thích anh. Nhất là thấy anh suy dinh dưỡng gầy gò thì vô cùng đau lòng. Lại thêm tôi nói thêm vào, nói ̃ng chuyện mẹ Thời Tích Niên đã làm với anh, mẹ tôi rơi nước mắt ôm anh mà nói nhà tôi chính là nhà thứ hai của anh.
Tôi nhìn thấy Thời Tích Niên cười.
Lúc anh cười đôi mắt cong cong, ở khóe môi còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, trông vô cùng tuấn tú.
*
Tôi vốn nghĩ chuyện này sẽ trôi qua đơn giản vậy, chỉ cần chờ mẹ của Thời Tích Niên mất, nhà tôi nhận nuôi anh, vậy ̃ng chuyện sau đó dễ giải quyết rồi.