Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Sau đêm mưa hôm ấy, dường như có điều gì đó đã thay đổi.
Minh Huyền đầu bám lấy ta nhiều hơn.
Không còn là kiểu ngơ ngẩn, đi theo vô thức , mà là một sự dựa dẫm… có rõ ràng.
Ví dụ như lúc dùng bữa, nếu ta còn bận bày ăn chưa ngồi xuống, hắn sẽ gõ gõ chỗ trống bên cạnh, nhìn ta chằm chằm, đợi đến khi ta ngồi vào cầm đũa rồi hắn chịu ăn.
Ví dụ lúc ta quét dọn, hắn sẽ chủ động dời ghế qua một bên.
Ta phơi quần áo, hắn sẽ giúp ta gỡ cành cây mắc dây phơi – tuy đôi khi cũng tiện tay giật cả áo xuống, khiến ta rối bời.
Đáng nói nhất là từ sau khi phát hiện ta thích ăn ngọt – chắc là do thấy ta lén ăn đường trắng – mỗi lần bà Tiền cực khổ kiếm được ít trái cây hoặc điểm tâm, hắn đều sẽ cố chấp đẩy to nhất, ngọt nhất về phía ta, nhìn ta bằng đôi mắt vừa trong veo vừa vô tội, ép ta phải ăn mặt hắn.
Ta không ăn, hắn cũng chẳng đụng đến của mình.
“Điện hạ, như vậy… không hợp quy củ đâu…”
Ta cố gắng giải thích.
Hắn chẳng hiểu, chỉ tiếp tục đẩy qua.
Bà Tiền đứng bên nhìn, nhàn nhạt nói: “Điện hạ ban cho ngươi đấy, ăn đi.”
Ta đành phải cúi đầu cảm ơn, rồi ánh mắt chăm chú của hắn, ăn hết miếng dưa mật ngọt đến muốn sâu răng kia.
Lúc này hắn hài lòng cúi đầu, chậm rãi ăn còn lại.
Trong lòng ta thấy lạ lắm – cái tên ngốc này… lấy lòng người thật đấy?
Hơn , hắn dường như thật sự cảm nhận được cảm xúc của ta.
17
Có lần, do cung ứng lại bị cắt xén, ta trong lòng, vừa vừa ném loảng xoảng.
Hắn đang nghịch chín vòng liên hoàn thì đột nhiên ngẩng lên nhìn ta một lúc, rồi chậm rãi đi tới, dúi vào tay ta một viên sỏi tròn trịa ấm áp – không hắn nhặt từ đâu – chắc là đã cầm trong tay lâu lắm rồi.
Sau đó, hắn vỗ mu bàn tay ta, miệng “í a” vài tiếng, như đang an ủi.
Ta nắm lấy viên đá còn vương hơi ấm, nhìn khuôn mặt ngây thơ thuần khiết kia, cơn trong lòng bỗng tiêu tan sạch sẽ.
“Điện hạ…”
Mũi ta bỗng cay xè, “Có phải… người thật ra hiểu hết đúng không?”
Tất nhiên hắn không đáp, chỉ quay về nghịch tiếp chín vòng liên hoàn.
Nhưng nghi vấn trong lòng ta càng lúc càng lớn.
hành động như vậy, một hai lần thì bảo là trùng hợp, nhưng nhiều lần lặp lại như thế… lẽ nào một thật sự ngốc lại được?
Hắn dựa dẫm ta, tin tưởng ta, thậm chí là… che chở ta?
Cảm giác này – thật sự vô cùng kỳ lạ và khó diễn tả.
Ta cẩn thận giữ khoảng cách chủ – tớ, nhưng ở nơi sâu kín trong lòng, đã âm thầm có điều gì đó đổi thay.
Ta không còn ở lại nơi này chỉ vì khoản tiền công gấp đôi .
Thậm chí đôi lúc, nhìn hắn ngồi yên lặng nắng sớm, hàng mi dài in bóng mờ nhạt gò má, đẹp đẽ như một bức họa, trong ta lại dấy lên một ý nghĩ buồn cười – nếu hắn cứ mãi như thế này… dường như… cũng không tệ?
Xì xì xì! Ta vội vàng lắc đầu, gạt cái ý nghĩ hoang đường ấy ra khỏi đầu.
Hắn là hoàng tử, ta chỉ là một cung nữ.
Một năm thôi, ta sẽ được xuất cung, sống cuộc đời do tại của mình.
18
Ngày tháng trôi tuột như nước giữa kẽ tay, vụt một cái đã sắp đến ngày ta đủ tuổi được xuất cung.
Trong lòng ta cũng vì thế mà rạo rực hơn.
Số tiền công gấp đôi ta tích cóp đã kha khá, một túi vải nặng trĩu giấu gối, mỗi đêm sờ vào một chút là ta có thể ngủ ngon hơn hẳn.
Ta đầu không kìm được mà thủ thỉ với Minh Huyền – đúng hơn là nói với chính mình, như vẽ để lấp đầy nỗi phấn khích và lo lắng sắp được do.
“Điện hạ, người xem bầu trời kia xanh .”
Vừa chải tóc cho hắn, ta vừa nói.
“Đợi khi tiểu ra khỏi cung rồi, mỗi ngày đều có thể thấy bầu trời xanh thế này.”
Hắn lặng lẽ ngồi đó, nhìn ra cửa sổ, chẳng biểu lộ gì.
“Chỗ tiểu ở có một con sông nhỏ, mùa hè có thể cá, dù mãi mà chẳng được con nào, ha ha…
Ta cười nói tiếp, “Khi về rồi, ta sẽ sửa nhà cho mẫu thân, rồi mở một cửa tiệm nho nhỏ… Bán gì nhỉ? Bán bột nướng? Hay bán kim chỉ? Điện hạ thấy bán cái nào thì được hơn?”
Tất nhiên hắn không đáp lời.
Nhưng ta để ý, mỗi khi ta nhắc đến từ “xuất cung”, “về nhà”, thân thể hắn vốn thả lỏng lại khẽ căng lên một chút.
“Chờ tiểu đi rồi, sẽ có cung nhân đến hầu hạ người.”
Ta cố tỏ ra nhàng.
“Chắc chắn họ khéo tay hơn, giỏi dỗ hơn…”
Bàn tay đang chải tóc bỗng khựng lại – hắn đột ngột nghiêng đầu, kéo căng tóc khiến ta thót tim kêu khẽ một tiếng.
“Điện hạ đừng nhúc nhích, có đau không ạ?”
Ta vội đỡ lấy đầu hắn.
Nhưng hắn lại nhìn ta qua gương đồng, ánh mắt ấy… lại khiến ta thoáng thấy chút tủi thân?
Có phải… ta nhìn lầm rồi không?
19
Nhưng từ sau khi ta đầu nhắc đến chuyện ra cung, hắn liền trở nên… “khó chiều” hơn hẳn.
Ăn cơm phải đút, đi đường đòi nắm tay, đêm ngủ cũng chẳng chịu yên nếu ta không ngồi bên giường hát dỗ.
So với , hắn càng dính lấy ta, càng khó hầu hạ hơn.
Bà Tiền nhìn mà chỉ nhàn nhạt buông một câu: “Điện hạ không nỡ để ngươi đi.”
Trong lòng ta khẽ – không nỡ?
Một người ngốc… cũng không nỡ sao?
Ý nghĩ ấy khiến ta hoảng hốt, kèm theo chút xao xuyến mơ hồ không nói nên lời.
Ta vội vàng đè nén cảm xúc đó, nhủ: A Tuế, đừng hồ .
Hắn là chủ, ngươi là .
Cuộc sống tốt đẹp của ngươi… là ở cung kia kìa!
Ta thậm chí đã lén lút đầu thu dọn đạc.
Thật ra chẳng có nhiêu vật dụng, chỉ vài bộ y phục cũ và tài sản quý giá nhất – cái túi tiền nhỏ kia.
Một lần, khi ta đang len lén nhét một đôi giày cũ vào tay nải, quay đầu lại thì thấy Minh Huyền chẳng từ giờ đã đứng ở cửa, yên lặng nhìn cái tay nải trong tay ta.
Ta hoảng đến mức suýt ném luôn tay nải đi, vội giấu ra sau lưng, gượng cười: “Điện hạ, sao người dậy rồi? Tiểu … chỉ đang thu dọn ít cũ chẳng dùng đến thôi…”
Hắn không nói gì, chỉ bước đến, đưa bàn tay xương khớp rõ ràng chạm vào mép tay nải chưa buộc chặt.
Sau đó ngẩng đầu nhìn ta.
Trong đôi mắt ấy, dường như lớp ngây ngốc đã tan đi nào, để lộ ra một tầng cảm xúc rất thật – buồn bã.
Lòng ta như bị ai đó siết lại, như thể… bị một mũi kim vô hình đâm vào.
20
Ngày ta được xuất cung chỉ còn cách mười ngày.
Tối hôm đó, không hiểu vì sao lòng ta cứ bồn chồn không yên, mí mắt phải giật liên hồi.
Tâm Điện yên ắng như mọi khi, thậm chí là yên lặng đến mức đáng sợ – chẳng nghe thấy tiếng côn trùng nào.
Ta kiểm tra lại cửa nẻo rồi qua xem Minh Huyền.
Hắn đã ngủ, hơi thở đều đều.
Ta đắp chăn ngắn cho hắn, ngắm gương mặt đang ngủ ánh trăng dịu dàng, cảm giác bất an trong lòng dịu xuống đôi .
“Điện hạ, tiểu sắp phải đi rồi.”
Ta khẽ thì thầm, “Về sau… người phải bảo trọng nhé.”
Về lại căn phòng nhỏ ở gian phụ, ta trằn trọc mãi mơ màng thiếp đi.
Không rõ đã ngủ được lâu, bỗng bị đánh thức bởi một tiếng “cạch” rất khẽ.
Giống như tiếng giẫm lên mái ngói?
Lông tơ người ta dựng đứng, nín thở lắng nghe.
Đêm lặng, chỉ có tiếng gió.
Chẳng lẽ là ta nghe nhầm?
lúc ta vừa thả lỏng một chút, chợt nghe từ hướng chính điện vang lên một tiếng uỳnh trầm đục, như vật nặng rơi xuống đất.
sau đó là tiếng Minh Huyền kêu lên đầy hoảng loạn!
Không xong rồi!
Ta không kịp nghĩ gì, liền nhảy khỏi giường, trần lao ra !
Cửa chính điện khép hờ, ta vừa đẩy ra đã bị cảnh tượng bên trong dọa hồn bay phách lạc!
Một áo đen bịt mặt đang giơ cao con dao sáng loáng, bổ xuống Minh Huyền vừa bật dậy giường!
Hắn như bị dọa đến ngẩn người, ngồi yên không nhúc nhích, chẳng kịp trốn!
“Dừng tay!!!”
Ta hét toáng lên, đầu óc trống rỗng, cơ thể lại phản ứng .
Ta chụp lấy khúc gỗ to hay dùng chặn cửa gần đó, không nghĩ ngợi gì mà vung thẳng vào tên áo đen!
Hắn không ngờ có người xông vào, nhất thời khựng lại, dao lệch sang một bên, chém trúng cột giường, lún sâu cả tấc!
Cú đánh của ta không trúng, chỉ sượt vai hắn.
Nhưng… như thế đã là đủ!
21
“Có người! Có thích khách! Cứu mạng!!!”
Ta vừa gào hết sức, vừa vung gậy loạn xạ chặn giường.
Tên áo đen nheo mắt, rõ ràng đã bị chọc giận, lập xoay tay chém về phía ta!
Ta sợ tới mức nhắm chặt mắt – xong rồi, chưa kịp tiêu tiền đã phải chết trong cung!
Nhưng cảm giác đau đớn không ập đến như ta tưởng, chỉ nghe một tiếng “choang!” chát chúa!
Ta mở mắt ra, thì thấy Minh Huyền không đã lăn khỏi giường từ khi nào, đâm sầm vào tên thích khách.
Tên đó lảo đảo, lưỡi dao chệch sang, bổ nát cái ghế bên cạnh.
Minh Huyền có lẽ bị dọa đến hoảng loạn, bò lổm ngổm đất, vừa rẩy vừa phát ra tiếng rên sợ hãi, lại vô tình vấp tên kia thêm lần .
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức… giống như một chuỗi “trùng hợp đến kỳ lạ”.
lúc hỗn loạn ấy, cửa vang lên tiếng bước dồn dập và hô lớn: “Có chuyện gì?! thích khách!”
Tên áo đen thấy tình thế bất lợi, trợn mắt hung tợn nhìn chúng ta – chủ yếu là nhìn ta – rồi tung đá văng cửa sổ, lao mình vào màn đêm.
ta mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, khúc gỗ rơi đánh “cạch”, toàn thân bần bật.
Đám thị ào vào, thắp sáng đèn đuốc.
Căn điện hỗn loạn, cột giường đầy vết dao, ghế gỗ vỡ vụn.
Minh Huyền co mình giường, úp mặt vào đầu gối, bả vai lên bần bật, trông như hoảng loạn tột độ.
Ta còn chưa hoàn hồn, nhìn dáng vẻ đáng thương đó mà chẳng nghĩ gì thêm, vừa lồm cồm bò tới vừa ôm lấy hắn, vỗ lưng trấn an: “Không sao rồi, không sao rồi đâu, điện hạ đừng sợ… xấu bị đuổi đi rồi…”
Hắn thuận thế vùi mặt vào hõm cổ ta, trán lạnh buốt áp vào làn da nóng hổi của ta, cả người nhè .
Bà Tiền cũng chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền biến sắc, lập chỉ huy thị lục soát, còn sai người lập vào cung báo tin cho Hoàng thượng.
Trong cơn hỗn loạn, không ai để ý thấy – đôi mắt trong veo tưởng như vô tri đang vùi trong cổ ta ấy… lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo và khiếp sợ sâu sắc.
22
Có thích khách đột nhập cung, mà mục tiêu lại là vị hoàng tử thất thế được xem là “ngốc” – chuyện này tất nhiên gây chấn động khắp nội đình.
Hoàng thượng nghe tin thì giận dữ, quở trách thị tắc trách, lập cho tăng thêm hai đội tuần tra canh giữ bên Tâm Điện, ban thêm mấy loại dược liệu bổ dưỡng để trấn an.
Nhưng rồi… chẳng còn động gì thêm.
Chỉ mình ta là lo lắng không yên.
Ánh mắt tên thích khách đêm đó – hung ác, tàn nhẫn – tuyệt đối không phải của trộm tầm thường.
Hắn là thật lòng muốn lấy mạng Minh Huyền!
Lần này may mắn thoát được.
Nhưng lần sau thì sao? Lần thì sao?
Mấy tên thị liệu trụ được lâu?
Sự quan tâm của Hoàng thượng có thể kéo dài đến khi nào?
Chờ khi sóng yên gió lặng, Tâm Điện là hòn đảo cô lập, mà Minh Huyền đảo ấy… là miếng thịt nằm thớt.
Ta nhìn Minh Huyền – hắn vẻ ngốc nghếch như xưa, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ là từ sau hôm đó càng thêm phụ thuộc ta, ta rời đi một lát là hắn đứng ngồi không yên tìm quanh.
Hắn từng đưa ta quả ngọt.
Từng dúi viên đá được hắn ấm trong tay.
Từng tỏ ra tủi thân mỗi lần ta nhắc chuyện xuất cung.
Còn cả đêm đó…
Hắn lăn xuống giường, đúng lúc cản được thích khách…
Chẳng phải hoàn toàn là vô ý.
Lỡ như… hắn không thật sự ngốc thì sao?
Lỡ như… hắn hiểu hết tất cả, chỉ là không thể nói?
Vậy thì ngày sống trong cung – nơi bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng – hắn đã phải chịu nhiêu sợ hãi và tuyệt vọng?
Còn nếu ta đi rồi… thì ai bảo hắn đây?
Bà Tiền tuổi đã cao, chẳng thể che chở lâu dài.
Người đến, liệu có ai thật lòng đối tốt với hắn?
Liệu có ai ngăn được mũi tên âm thầm trong bóng tối kia?
Cái lần cá cược ta chỉ trụ được vài hôm.
Cái ngày xuất cung ta mong mỏi suốt một năm.
giấc mơ về việc về nhà, sửa nhà, mở quán nhỏ…
Giờ phút này, bỗng trở nên nhạt nhòa.
Lòng ta giằng xé.
Một bên là do và bình yên đã đợi chờ bấy lâu.
Một bên là vị hoàng tử ngốc nghếch ấy – người coi ta như duy nhất để nương tựa.
23
Vài ngày sau, vào một buổi hoàng hôn, ta nhìn hắn ngồi yên lặng hiên.
Ánh tà dương phủ lên người hắn một vầng sáng ấm áp, đẹp đến mức không thật.
Nếu hắn chết… thì đời này sẽ lại mất đi một điều tốt đẹp.
Ta hít sâu một hơi, bước đến mặt hắn, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, thật chậm và thật nghiêm túc nói: “Điện hạ, tiểu … đưa người rời khỏi nơi này, được không?”
Hắn chớp mắt, ngơ ngác nhìn ta.
Ta , lời ta vừa nói ra mà bị người nghe được, chắc chắn ta sẽ bị chém đầu.
Nhưng đối diện ánh mắt Minh Huyền, ta lại như bị dỗ dành đến hồ .
“Rời khỏi hoàng cung, đến một nơi… không ai muốn hại người.”
Giọng ta , nhưng ý chí rất kiên định.
“Có lẽ không ăn ngon bằng nơi này, chẳng ở tốt bằng nơi này… nhưng mà… có thể sống.”
“Sống yên ổn, bình an.”
Hắn dường như nghe hiểu hai chữ “rời khỏi”, bỗng đưa tay ra, nắm lấy tay áo ta thật chặt – chặt đến mức ngón tay hắn trắng bệch.
“Muốn…”
Chỉ một động tác, một chữ ấy thôi… mũi ta lập cay xè.
Thôi được rồi, A Tuế, đừng do dự .
Túi tiền thì nặng, nhưng… lòng còn nặng hơn.
Chốn cung đình này, nơi người ăn người… một ngốc như hắn vốn không nên bị nhốt ở đây.
24
Khi ta đã quyết, ta hiểu – việc này không thể vội vàng.
Ta vừa chăm sóc hắn như thường lệ, vừa âm thầm quan sát.
Tâm Điện ở nơi hẻo lánh, thị tuần tra theo lộ trình cố định, nhất là lúc giao ban sớm tinh mơ – ở góc tây của cửa cung luôn có một khoảng trống lơi lỏng.
Mỗi ngày trời chưa sáng, luôn có lão thái giám đẩy xe chở phân rác đi ra từ cửa tây.
Đó là việc dơ dáy chẳng ai muốn dây vào, việc kiểm tra cũng sơ sài nhất.
Mục tiêu đã rõ.
Khó khăn nhất là cho Minh Huyền hiểu và phối hợp.
Ta lấy hai bộ quần áo cũ nát, xám xịt, có mùi ẩm mốc, ngồi xuống mặt hắn, dùng từ ngữ đơn giản nhất để nói: “Điện hạ, chúng ta chơi một trò chơi, thật , thật lặng, không được phát ra tiếng.”
“Thắng rồi… là có thể rời khỏi đây, đến nơi không có thuốc đắng, không có xấu, có rất nhiều ngọt.”
Ta lặp lại mấy lần, quan sát hắn cẩn thận.
Đôi mắt vốn đờ đẫn của hắn, khi nghe đến mấy chữ “rời khỏi”, “không có xấu”, “ ngọt”, khẽ… lóe sáng.
Hắn giơ tay lên, lần này không phải động tác vô thức, mà là dùng đầu ngón tay, rất … chạm lên mu bàn tay ta.
Giống như… đồng ý?
Đêm khi hành động, ta căng thẳng đến mất ngủ.
Túi tiền ta cất giấu vào nhiều chỗ, quần áo cũ kiểm tra lại mấy lượt.
Minh Huyền cũng cảm nhận được điều gì đó, khác hẳn mọi ngày – hắn vô cùng yên , không đòi ta hát ru, chỉ đến khi ta đắp chăn cho hắn, hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay ta, lực không mạnh, nhưng kiên định đến lạ.
Hắn đưa tay kia chỉ ra cửa sổ, rồi chỉ mình, sau đó một động tác… “đi”.
Tim ta đập loạn!
Hắn… hắn hiểu!
Không chỉ hiểu – mà còn xác nhận và khích lệ ta!
Lúc gần sáng, khoảnh khắc tối nhất của đêm.
Chúng ta thay quần áo, ta lấy tro bếp bôi đen mặt và tay cả hai.
Trong suốt quá trình, hắn phối hợp lạ thường, thậm chí còn động ngẩng đầu để ta bôi tro lên cổ.
Tránh được một đội thị , chúng ta ẩn trong gian nhà củi bỏ hoang gần cửa tây.
Mùi đặc trưng của xe chở phân đang đến gần.
Ta cắn môi, véo tay mình một cái, nước mắt muốn trào ra – sẵn sàng lao ra diễn cảnh xin đi theo xe.