Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Vừa qua 0 giờ, Uông Y Chân đăng một story:
【Hình như hơi say rồi ấy~ có thể tới đón tớ về được không nè, hí hí.】
Năm phút sau, cô ta bắt đầu gọi cho Lộ Hằng.
Gọi ba cuộc, Lộ Hằng không nghe máy.
Ngay sau đó là loạt tin nhắn dồn dập:
【Anh Tiểu Lộ à, em nhớ anh quá…】
【Vừa nhớ anh, vừa uống rượu giải sầu, giờ em hơi say rồi.】
【Không đi nổi nữa, cần người tới đón…】
【Em quán bar FAN sau nè. Anh không đến, em sẽ không rời khỏi đâu đó~】
【 sao em cũng là con gái, anh chắc không nỡ bỏ mặc em một mình trong quán bar, đúng không đúng không?】
Tôi đứng cạnh Lộ Hằng, hết bộ tin nhắn, cái “miệng biết điều” tôi lại lên tiếng như chớp:
“Cậu sự không tính đi xem thử à? Một cô gái như vậy, cũng không an lắm đâu.”
Lộ Hằng khóa màn hình, đút thoại lại túi áo khoác, giọng lạnh nhạt:
“Không cần lo. Cô ta đăng story như vậy, kiểu cũng có cả đống con trai tranh nhau đón về.
Hơn nữa, ảnh đính kèm là biết…cô ta đâu có đi một mình.”
Miệng tôi im lặng vài giây, rồi lại buột ra một câu dò xét:
“Có khi nào… story đó chỉ để mình cậu xem thôi không?”
Cậu ấy tôi, hơi bất ngờ.
Rồi cúi đầu đá nhẹ viên sỏi dưới chân, ra vẻ thờ ơ:
“Cậu sốt ruột vậy, là hy vọng tôi đi tìm cô ta à?”
“Tôi chỉ sợ… nếu sự xảy ra , cô ta sẽ cần cậu hơn tôi.”
Lộ Hằng khẽ bật , trong tiếng pha chút bất đắc dĩ và giễu cợt.
Cậu nâng cằm tôi lên, ép tôi phải đối diện với ánh cậu ấy:
“Cô ta cần tôi, vậy cậu thì sao? Không cần tôi à?”
“Tôi thì không sao mà. đây còn có bạn bè, an . Cô ấy chắc là cần cậu hơn…”
Ha, cái miệng chết tiệt này.
Tôi đúng là chẳng bao giờ biết thành , khó trách lại mất cậu ấy.
vừa xong, nước tôi đã lã chã rơi xuống.
Tôi ôm chầm lấy Lộ Hằng, đầu chôn trong ngực cậu ấy:
“Cậu đi tìm cô ấy đi.”
Miệng thì vậy, nhưng đầu tôi lắc như điên, càng khóc càng dữ dội.
Lộ Hằng dường như hiểu được lòng tôi.
Cậu ấy ôm tôi chặt hơn, nhẹ nhàng vuốt đầu tôi:
“Tôi không đi đâu cả, tôi chỉ bên cậu thôi.”
Sau đó, Lộ Hằng nâng mặt tôi lên, đôi cong cong, dịu dàng đầy cảm xúc, ánh ấy cũng phủ một tầng sương mờ vì lệ.
“Lâm Tiếu Nhan, tôi không giả vờ nữa. Tôi thích cậu. bạn gái tôi được không?
Từ giờ hạng nhất học viện đều nhường cho cậu.”
Tôi bật trong nước :
“Tôi không cần đâu, thèm thích cậu chứ? Tôi chỉ thèm vị trí thủ khoa thôi.”
Lộ Hằng nhíu mày tôi chằm chằm, bắt đầu bộ dữ tợn:
“Tôi mặc kệ. Cậu cái cũng đều là ngược.”
Không thèm quan tâm đến mấy người bạn đứng gần đó, tôi cũng đưa tay ôm lấy mặt cậu ấy, không cho cậu trốn nữa, kiễng chân lên…hôn luôn một cái.
Lộ Hằng ngoài miệng hay cứng đầu, nhưng môi lại mềm, hôn thích.
Tôi vừa hôn xong còn không quên cà khịa:
“Lại mạnh bạo hôn tôi à? Đồ đáng ghét!”
Lộ Hằng nhướng mày: “Hả?”
Ngay sau đó, cậu ấy hôn tôi lần nữa – nụ hôn ấy dịu dàng, sâu lắng, mà cũng bá đạo đến nghẹt thở.
Tôi còn chưa kịp thở, đã bị cậu ấy buông ra, cậu ấy tự đắc:
“Để tôi dạy cậu, thế nào mới gọi là cưỡng hôn.”
8
Theo Từ Chiêu Dương kể lại, lần trước khi cả nhóm về phòng nấy, chỉ khoảng mười phút sau, Uông Y Chân đã gửi tin cầu cứu, rằng cô ta gặp nguy hiểm.
Tôi tính nhẩm thời gian, còn khoảng một tiếng nữa.
Phải nghĩ cách kéo cả nhóm lại lâu hơn, tuyệt đối không để Lộ Hằng rời đi một mình.
Miệng tôi chưa chịu nghe , nên chỉ có thể “ra lệnh gián tiếp” qua Lộ Hằng.
Tôi mở app mua chung, tìm một quán karaoke khu sau , giơ lên cho Lộ Hằng xem, nhướn mày ra hiệu.
Cậu ấy hiểu ngay, gọi mọi người tập hợp, chuyển chiến địa sang round tiếp theo.
Mọi thứ diễn ra đúng như tôi dự đoán.
Vừa hát được bài, thoại Lộ Hằng vang lên – Uông Y Chân gọi.
Cậu không nghe máy.
Ngay sau đó là tin nhắn:
【Có người muốn xông phòng, em sợ quá, mau tới cứu em! Khách sạn Xilai, phòng 1203, SOS!】
【Tay nắm cửa cứ bị xoay liên tục, em sợ chết mất!】
Lộ Hằng nhíu mày, ngay lập tức gọi tới lễ tân khách sạn Xilai.
Sau khi kiểm tra, phía lễ tân báo lại rằng:
Hoàn không có xuất hiện trước cửa phòng 1203.
Cô lễ tân còn gọi lên phòng hỏi có cần giúp đỡ không, kết quả bị Uông Y Chân mắng té tát, bảo đừng phiền giấc cô ta.
“Thấy chưa? Tôi đã bảo là không cần quan tâm cô ta rồi.”
Dứt , Lộ Hằng chọn một bài hát cả chúng tôi đều biết, rồi gọi tôi cùng song ca.
Tôi vừa hát, vừa thấy trong lòng khó hiểu.
Lần trước… chẳng lẽ Lộ Hằng cũng đã phát hiện ra Uông Y Chân bịa ?
Vậy thì cậu ấy đã ra khỏi lúc nửa đêm là vì điều ?
Tim tôi bắt đầu đập dồn dập, phải chăng còn có điều đó mà tôi chưa biết?
Nhưng tôi không thể trực tiếp hỏi được.
Lần trước, cậu ấy xảy ra khoảng 1 giờ 30 .
Giờ chỉ còn chưa đầy mươi phút nữa.
Tôi nghĩ , chỉ cần kéo dài thời gian đến sau mốc đó, hoặc tốt nhất là tới , không để cậu ấy có cơ hội rời khỏi một mình, thì có lẽ có thể cứu được cậu ấy hoàn ?
Từng phút giây sau đó, tôi còn căng thẳng hơn cả mấy ngày vừa rồi cộng lại.
Ngay cả lúc Lộ Hằng đi vệ sinh, tôi cũng đứng chờ ngay bồn rửa tay bên ngoài.
Bạn cùng phòng trêu tôi: “Mới yêu mà đã dính người như vậy, sau này rồi sao sống nổi?”
Nhưng Lộ Hằng thì hiểu rõ tôi có đó bất thường, chỉ là cậu ấy không ra.
Cho đến lúc quay về phòng hát, cậu ấy kéo tôi lại, ánh nghiêm túc:
“ đi, cậu giấu tôi ?”
“Hả? Không có mà!”
vừa thốt ra, ngay cả tôi cũng ngạc nhiên – miệng tôi… đã chịu nghe tôi rồi!
Tôi vội móc thoại ra xem: đã 1 giờ 45 .
Đã qua thời điểm Lộ Hằng xảy ra tai nạn lần trước.
Mà giờ phút này đây, cậu ấy bình yên đứng trước mặt tôi.
9
Tôi phấn khích đến mức nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Lộ Hằng, không khống chế được lực, vỗ lưng cậu ấy mấy cái mạnh.
“Khụ khụ… Tôi nhớ rõ là… cậu không có uống nhầm rượu giả mà?”
“Hứ, người lớn, cậu đừng xen .”
Trời ơi, miệng tôi… đã chịu nghe rồi!!!
Lộ Hằng thấy tôi vui đến mức ngây ngô, liền véo nhẹ má tôi một cái.
“Muốn quà Giáng Sinh nào? Mấy hôm trước cậu còn bận ôn thi, tôi không dám hỏi sợ cậu phân tâm. Hôm nay bổ sung bù cho.”
Tôi bỗng nhớ ra điều ước lần trước mình.
Là mong ông già Noel có thể giúp tôi… tìm lại chiếc quàng cổ đã mất.
Mặc là sau khi từ công viên giải trí trở về ký túc xá tôi mới phát hiện chiếc trong túi bị mất, cho ông già Noel có đi nữa thì lúc đó chắc cũng đã tan ca rồi.
Tôi khóc thảm đến mức không chịu nổi, tự trách mình quá bất cẩn.
Tối hôm đó tôi còn đăng một bài lên mạng xã hội, cầu xin một vị thần nào đó mềm lòng giúp tôi tìm lại chiếc .
Đó là một trong số ít kỷ vật bà nội để lại cho tôi.
Hồi nhỏ là bà nuôi tôi khôn lớn, nhưng bà đã rời đi ba năm rồi, không kịp chứng kiến tôi đỗ nghiên cứu sinh.
May mắn là lần này tôi đã thay đổi được quá khứ, không mất chiếc nữa.
Nó nằm yên lành trên bàn trong phòng ký túc xá.
Lần này tôi không có ước nguyện nào khác.
Tôi chỉ mong mình sự đã cứu được Lộ Hằng, tôi chỉ mong anh ấy bình an.
“Quà Giáng Sinh lần này, tôi đã nhận được rồi.”
Tôi lại kiễng chân lên, như chớp hôn nhẹ lên môi Lộ Hằng một cái rồi xoay người chạy phòng hát.
Hì hì.
Hôm nay tôi hôn anh ấy lần, nhiều hơn anh ấy một lần, là tôi thắng.
Về lại phòng, tôi xúi mọi người tiếp tục chơi tới , sao hôm nay là thứ bảy, ban ngày còn có thể bù.
Hơn sáu giờ , cả nhóm chúng tôi mới lững thững đi về ký túc xá.
Một đêm thức trắng này đáng giá.
Lộ Hằng đã an , tôi đã thành công.
Lâu lắm rồi tôi mới có thể yên tâm như vậy, liền thiếp đi.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ thẳng đến chiều, không ngờ đàn anh tiến sĩ trong nhóm nghiên cứu lại gọi đánh thức tôi:
“Vật tư thí nghiệm gửi chuyển phát tới rồi, nhưng địa chỉ giao bị nhầm, người ta giao sang khu chung cư Cẩm Hoa đối diện . Em chạy qua lấy giúp anh nhé, trong nhóm bây giờ cũng bận.”
Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, đồng hồ mới hơn chín giờ , còn chưa đủ bốn tiếng.
Nhưng với những người sinh hoạt bình thường thì giờ này cũng đã có thể dậy rồi.
Ban đầu tôi định đi xe đạp, nhưng nghĩ tới lần trước Lộ Hằng gặp tai nạn, trong lòng còn ám ảnh, nên thôi, cứ đi bộ cho chắc.
Ngoài trời gió khá lớn, gió lạnh thổi tới tôi tỉnh táo hơn chút, tôi kéo chặt chiếc quàng.
Đi con hẻm cạnh khu chung cư, phía trước thoảng tới một mùi ngọt nồng.
Là một tiệm bánh tart trứng mới mở.
Tôi thèm ăn đã lâu rồi, nhưng thời gian trước là mùa thi nên chưa có dịp ghé thử.
Nghĩ tới việc lúc này Lộ Hằng hẳn ngon trong chăn ấm, chờ anh ấy tỉnh dậy sẽ được ăn bánh tart mới tôi mang về, lòng tôi cũng ấm lên.
Sau này, nhất định chúng tôi sẽ còn cùng nhau thử nhiều món mới, đi nhiều nơi chưa từng tới.
Thế nhưng, tai nạn đến .
Sau khi lấy được bưu kiện, tôi ôm thùng giấy trước ngực, vừa to vừa nặng.
Không chỉ mỏi tay, mà còn che khuất tầm .
Tại một ngã tư, tôi sắp bước sang đường đối diện thì bị một chiếc xe từ làn đối diện lao ra đâm văng xuống đất.
Tôi thấy mình nằm trên mặt đất.
Chiếc màu be bà nội đan cho tôi bị máu nhuộm loang lổ.
thùng giấy bay xa hơn một đoạn.
Tài xế vội vàng xuống xe, vừa sợ vừa cuống, tay chân run rẩy, gọi cấp cứu 120.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Tôi bắt đầu thấy trước mình hiện lên những thước phim tua cả cuộc đời.