Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bọn họ xuống núi, nhưng cầm đầu không ngăn được ta, ta một mình tục đi về phía tặc.
Dựa vào bản năng, ta lẻn vào được bếp của .
Quả nhiên, bếp là nơi thơm nhất!
Ta vỗ vỗ mặt, không được không được, Tạ Thừa Chu quan trọng hơn!
Đội quân của Tạ Thừa Chu quả thực đã thất thủ.
Ta bỗng hãi, rằng Tạ Thừa Chu đã bị bọn chúng giết rồi.
bếp rất dễ trà trộn, chỉ có một lão già và gã thanh niên.
Ta mình là người mới, bọn họ cũng chẳng để ý lắm.
Họ bắt ta nấu cơm tối, bắt ta rửa bát, mình chỉ lo uống rượu đánh bạc.
Trời ạ, đám tặc cũng to gan, dám để người mới nấu cơm, không ta bỏ thuốc độc chết cả lũ ?
Khổ nỗi ta vào ngoài một con dao găm chẳng mang thứ gì, nói gì thuốc độc.
Ta lục tung cả cái bếp, đúng là trời không phụ người có lòng, được một ít đậu.
Lượng đậu cũng không nhiều, cùng lắm chỉ người tào tháo đuổi.
Ta loay hoay mãi mới nấu xong cơm, gã thanh niên lại đẩy ta sang một bên, định tự mình đi đưa cơm.
Khá lắm, dám cướp công của bà! Lão già kia say bí tỉ, ngồi ngủ gục cửa.
Ta bưng khay cơm đã trộn đậu đi lại trong .
Hễ ai hỏi ta là người mới, không phòng của chủ.
Nhìn ngược nhìn xuôi, trốn đông trốn tây, cuối cùng ta cũng được căn phòng giam giữ Tạ Thừa Chu.
Tạ ơn trời đất! Hắn chưa chết!
Ta xúc động suýt khóc òa .
Ta bưng cơm tặc canh cửa. Lượng thuốc sự đủ đô, đó ăn chưa được bao lâu đã tranh nhau chạy vào xí.
Ta nhanh chóng chạy vào phòng.
Tạ Thừa Chu trông có vẻ bị thương rất nặng, ta đỡ hắn dậy.
“ lại vào đây?”
“Đừng nói nữa, mau rời khỏi đây trước đã!”
Hắn khoác vai ta, ta dìu hắn đi cửa đụng lính canh vừa quay lại.
Ta vứt Tạ Thừa Chu sang một bên, tung cước đá bay trước mặt xuống lầu.
lại lao tới, ta tóm lấy tay hắn bẻ ngược, rút dao găm đâm một nhát, rồi cũng đạp hắn xuống nốt.
Ta đã võ công của ta không phải dạng vừa đâu, ta được di truyền chân truyền của phụ thân ta mà lị!
“A Oản, …”
Ta phủi tay: “Thế nào, ta lợi hại không!”
“A Oản, sự không quan tâm ta sống chết thế nào hả…”
Ta nhìn Tạ Thừa Chu đang nằm dưới đất.
Vừa nãy vì ném hắn mạnh tay quá nên hình như vết thương của hắn càng nặng thêm rồi.
Ta lập tức đỡ hắn dậy, chân bốn cẳng bỏ chạy.
Chúng ta chạy mãi chạy mãi, người phía sau vẫn đuổi sát nút.
Cũng không biết đám quân lính Tạ Thừa Chu mang ăn kiểu gì mà mãi chưa viện!
Ta chạy hết nổi rồi.
Ta chưa bao giờ chạy xa, chạy lâu thế.
Lại phải lôi một Tạ Thừa Chu sống dở chết dở.
Phía trước là vách núi dựng đứng.
Xong đời rồi, ta và Tạ Thừa Chu đành phải bỏ mạng tại đây thôi.
“A Oản, tin ta không?”
Tạ Thừa Chu đột nhiên tiếng.
“Nói thừa, không tin ta cứu gì?”
“Ôm chặt lấy ta.”
Ta nhìn hắn đầy thắc mắc.
Nhưng lời hắn nói ta đều nghe , đành ôm chặt lấy hắn.
sau đó, hắn dùng hết sức bình sinh, nắm chặt một sợi dây leo nhảy xuống vách núi.
Đây là muốn kéo ta tuẫn tình !
Cơ thể ta rơi tự do trong không trung, đành nhắm tịt mắt lại.
Nhưng khoảnh khắc , ta lại đất vững vàng.
“Mở mắt đi, đừng .”
Tay ta vẫn vòng qua cổ hắn, từ từ mở mắt , nhìn cái hang động ẩn mình giữa vách núi cheo leo , vô cùng kín đáo.
“Trước khi núi ta đã khảo sát địa hình núi Yến Minh rồi. Ở đây có hang động, đằng kia có lối , chúng ta chỉ cần đợi bọn họ viện là được.”
Hắn ngước nhìn vầng trăng sáng bên ngoài, sắc mặt có chút nhợt nhạt: “Chắc sắp tới rồi.”
Trên người hắn có mang bật lửa, bèn nhóm một đống lửa .
Hắn nhìn ta, ánh mắt dường như có chút nghiêm nghị:
“Tại không nghe lời, lại chạy núi gì?”
Ta đành thành khai báo: “Ta chết mà, chết rồi ta biết ?”
Hắn chết rồi ta biết ai chơi cùng, đám quý nữ kinh thành đâu ai thích chơi với ta.
Hắn nhìn ta, ánh mắt trở nên xúc động, dường như không ngờ ta lại nói như vậy.
Ánh lửa hắt gương mặt hắn, sống mũi cao thẳng, đôi mày kiếm đầy khí khái.
Hắn nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.
Hắn đẹp trai hơn cả Đỗ Nguyên Cảnh.
“Ngồi lại gần đây chút.”
Ta nhích mông lại gần hắn hơn.
Hắn nhìn ta, dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại.”
Đây là lần đầu tiên ta Tạ Thừa Chu nói chuyện dịu dàng với mình như thế, trước kia mỗi lần hắn khác thường là y như rằng muốn trêu chọc ta.
Ta đánh không lại hắn, lần nào cũng bị chọc tức chết.
Hắn nhắm mắt từ từ ghé sát lại, hàng mi dày khẽ run, đôi môi mỏng tiến về phía ta.
Ta mở mắt, cụng đầu mạnh vào trán hắn.
Hắn kêu đau: “ cái gì vậy!”
Ta đứng dậy chống nạnh cười ha hả:
“Ta biết muốn ám toán ta mà, hồi nhỏ toàn cụng đầu ta thôi!”
“Tống Oản! …”
Hắn thở dài, cười bất lực.
Rất nhanh sau đó, người của Tạ Thừa Chu đã chúng ta.
tặc núi Yến Minh bị tóm gọn một mẻ.
Nhiệm vụ lần hắn hoàn thành xuất sắc, Bệ hạ thăng quan tiến chức hắn.
Phụ thân ta lại mắng ta một trận té tát, ta một thân một mình chạy nơi nguy hiểm như vậy, rồi nhốt ta trong , không ngoài chơi, là để ta một bài học nhớ đời.
Ta không ngoài được, nhưng Tạ Thừa Chu lại có thể trèo tường vào.