Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phụ thân ta còn tưởng có trộm, suýt chút nữa trói Tạ Thừa Chu như thích khách.
Đỗ Nguyên Cảnh cũng muốn trèo tường, nhưng trèo mãi không vào được, liền Tạ Thừa Chu đuổi đi.
6
Lần tiếp theo ta gặp lại Đỗ Nguyên Cảnh là vào Ôn Lăng thành thân.
Phủ tướng quân nhận được thiệp mời của phủ Thái sư, ta và phụ thân đều có thể đến uống rượu mừng.
Tạ Thừa Chu kéo ta ngồi cùng xe ngựa với hắn.
Hắn chắc là buồn lắm, vì Ôn Lăng sắp thành thân tân lang lại không phải là hắn.
Nhưng hắn lại không khóc, chắc là đến tận cùng, tâm đã nguội lạnh như tro tàn.
Tân lang là Thế tử Hầu phủ, gia thế và dung mạo vô cùng xứng đôi với Ôn Lăng.
Tạ Thừa Chu ngồi cùng bàn với ta, cùng vẫn không kìm được rơi những giọt mắt đau thương tột cùng.
Hắn mượn khăn tay của ta, liên tục lau mắt nơi khóe mi.
“Thật không chịu nổi nữa…”
Ta an ủi hắn: “Không chịu nổi thì cứ khóc ra đi!”
Tạ Thừa Chu nhìn ta đầy bực dọc: “Nàng có thể mang đĩa hành tây kia ra xa một chút không, cay mắt ta quá!”
Ta bưng đĩa thịt cuốn hành tây, lặng lẽ nhích mông ra xa một chút.
Không biết mắt hắn rơi vì hành tây hay vì Ôn Lăng, nhưng dù sao thì hắn cũng đã khóc rồi.
về phủ, hắn nhìn quanh bốn phía, hốc mắt vẫn đỏ hoe, trong mắt lấp lánh ánh lệ u sầu:
“Buồn quá, chúng ta không thể quay về được nữa rồi…”
Hôm nay nàng ấy đại hôn, hắn nhất định rất khó chịu.
Ta không biết phải an ủi thế nào.
Trầm ngâm một hồi, ta chậm rãi nói: “Ta biết, huynh vẫn chưa quên được nàng ấy.”
Tạ Thừa Chu nhếch mép: “Nàng bệnh à! Xe ngựa của chúng ta trộm mất rồi!”
Ta nhìn quanh, đúng là xe ngựa của chúng ta biến mất thật!
đánh thánh vật, kẻ nào to gan dám trộm xe ngựa của bà!
Đỗ Nguyên Cảnh đuổi theo ra ngoài. Đã lâu lắm rồi ta không gặp huynh ấy, từ lần ta rơi xuống ở huynh ấy, phụ thân ta đã không còn thích huynh ấy nữa.
Phụ thân sợ ta gả qua đó chịu ủy khuất, ta lại không hiểu quy tắc Đỗ phủ, không hiểu lễ nghi của các quý nữ kinh thành.
Phụ thân bảo, nữ nhi tướng quân như ta nên một nam nhân về ở rể thì .
Giọng Đỗ Nguyên Cảnh mang theo vẻ cầu khẩn: “A Oản, để ta đưa nàng về nhé!”
Tạ Thừa Chu lườm hắn một cái sắc lẹm, mượn ngựa của Ôn Thái sư, bế thốc ta lên lưng ngựa.
Hắn đắc ý nói với Đỗ Nguyên Cảnh:
“A Oản ta thích cưỡi ngựa, Đỗ công tử cứ từ từ ngồi xe ngựa của ngài đi nhé~”
Đỗ Nguyên Cảnh có vẻ thất vọng tràn trề.
Ta không nhìn thấy nữa.
Tạ Thừa Chu đưa ta về .
ta định đóng cửa phòng, hắn đột ngột chặn cửa lại, khóa chặt tay ta, ghé sát mặt vào, hơi thở nóng rực phả vào mặt ta.
sau đó, đôi môi ấm áp của hắn phủ lên môi ta.
Ta vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, sức hắn còn mạnh ta.
Tim ta như muốn nổ tung, cũng chẳng biết đây là cảm giác gì.
Trong lồng ngực như có con nai con loạn.
Ta không biết nó đi đâu, biết ta va phải ánh mắt thâm tình của hắn, trong đó tràn ngập niềm vui sướng.
Một lâu sau hắn buông ta ra, chóp mũi chạm , hắn nói rất khẽ:
“A Oản, ta thích nàng.”
Đây là lần đầu tiên hắn nói với ta như vậy.
Ta hơi ngẩn ngơ, nhìn hắn không biết phải đáp lại thế nào.
Ta nhìn trái nhìn phải, hắn vẫn dán chặt lấy ta, thậm chí ta còn cảm nhận được lồng ngực phập phồng của hắn.
Hắn còn nói rất nhiều.
Hắn bảo hắn thích ta, thích từ nhỏ rồi, chúng ta là thanh mai trúc mã, muốn vĩnh viễn ở bên .
“Vậy huynh không Ôn Lăng nữa sao?”
Thấy ta hỏi câu này, hắn búng nhẹ lên mũi ta: “Đồ ngốc! Nàng lại suy diễn linh tinh cái gì đấy!”
“Ta và Ôn Thái sư có việc công cần bàn bạc, còn về Ôn tiểu thư, nàng ấy nói ta giống một cố nhân của nàng ấy.”
Ta tò mò nhìn hắn: “Vậy là nàng ấy thích huynh đúng không?”
“Không, nàng ấy không thích ta, ta cũng không thích nàng ấy.”
Hắn lại giải thích cho ta rất nhiều.
Hắn tưởng ta đã hiểu tình ý của hắn, cho đến khi Đỗ Nguyên Cảnh nói muốn ta, hắn muốn thành toàn cho hạnh phúc của ta.
Nhưng kết quả hắn tận mắt chứng kiến trong chốn thâm trạch có kẻ đẩy ta xuống hồ.
Tạ Thừa Chu nói, Đỗ Nguyên Cảnh không bảo vệ được ta, hắn không muốn nhường ta cho người khác nữa.
“Cho nên, A Oản, đợi sang xuân chúng ta thành thân được không?”
Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, hắn có vẻ rất vui, ôm ta càng chặt .
Mãi đến khuya, phụ thân ta say khướt từ phủ Thái sư trở về, ra sân múa quyền nói nhảm.
Hắn lưu luyến không nỡ buông ta ra.
7
Sang xuân, ta đầu đếm ngón tay tính .
Kinh thành tuyết rơi dày đặc, hiện đang là giữa đông.
Tuyết tai ở Khâm Châu khiến bao người chết rét, bách tính không lương thực không than sưởi, Tạ Thừa Chu lại được phái đi Khâm Châu cứu trợ.
Kinh thành đã lạnh run người, huống hồ là Khâm Châu vốn dĩ khắc nghiệt.
Cách một khoảng thời gian hắn lại sai người gửi thư về cho ta, đồng thời cũng dâng sớ xin Bệ cấp ngân lượng cứu trợ.
Sau đó bẵng đi một thời gian rất dài, hắn không viết thư cho ta, triều đình cũng không nhận được sớ của hắn.
Tạ Thừa Chu giống như con diều đứt dây.
Ta lo đến phát điên.
Đợi tuyết ở kinh thành tan bớt, ta mang theo tên tiểu tư, đánh xe ngựa đi Khâm Châu tìm hắn.
Phụ thân không ngăn được ta, một mặt phái mấy thuộc đắc lực đi hộ tống, một mặt lại than nữ nhi lớn không giữ được trong , giục ta mau chóng rước Tạ Thừa Chu về để ông yên tâm.
Xem ra phụ thân ta rất ưng ý chàng rể Tạ Thừa Chu này.
Ta hân hoan lên đường, suốt ba ba , ngựa mệt đến kiệt sức.
Tuyết ở Khâm Châu vẫn chưa ngừng rơi, còn lạnh kinh thành gấp bội.
Chúng ta đi được nửa đường thì ngựa gục ngã, lương khô cũng không mang theo được.
Thế là chúng ta đi bộ mãi, cùng cũng nhìn thấy địa phận Khâm Châu.
Nhưng ta không trụ nổi nữa, ta cũng giống như con ngựa kia, gục ngã vì lạnh.
ta tỉnh lại, thấy Tạ Thừa Chu đang ở trước mắt, ta òa lên khóc nức nở:
“Ta còn tưởng, còn tưởng huynh chết rồi…”
Tạ Thừa Chu cười đầy bất lực: “A Oản, nàng muốn quả phụ đến thế à!”
Hắn kể may hắn đi phát lương thực ở ngôi làng đó đã nhìn thấy ta nằm mặt đất.
Nếu không phải ta thường thích mặc y phục đỏ, vô cùng nổi bật giữa nền tuyết trắng, thì ta đã chết cóng ở đó rồi.
Việc ở Khâm Châu quá bận rộn, hắn không kịp viết thư.
Ta ở lại Khâm Châu cùng hắn cứu trợ thiên tai, cho đến khi tuyết ở Khâm Châu dần tan, mọi việc đầu chuyển biến tốt đẹp, chúng ta cùng cũng có thể về kinh!
Chúng ta chất đầy đồ lên xe ngựa, đảm bảo không chết đói chết rét quyết định lên đường.
Đi được nửa chặng đường, lại đầu đổ tuyết.
Ta ngồi trong xe ngựa vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Tạ Thừa Chu nắm tay ta, ta vén rèm lên định nhìn đường phía trước, hơi lạnh ập vào khiến ta rùng mình một cái.
sau đó, từ đỉnh bắn xuống vô số mũi tên lạnh lẽo.
Tạ Thừa Chu nhanh chóng kéo ta vào trong xe, tùy tùng bên ngoài hét lớn:
“Đại nhân! Không hay rồi, có sơn tặc mai phục!”
Thiên thật chẳng thái bình chút nào.
sau đó, người tùy tùng ấy ngã xuống trước mặt chúng ta.
Tạ Thừa Chu kéo tay ta nhảy lên một con tuấn mã, nhìn quanh bốn phía còn lại thuộc đắc lực phụ thân ta phái tới đang liều chết chống cự.
Tạ Thừa Chu bảo người họ cưỡi ngựa quay về Khâm Châu xin quan phủ phái người đến tiễu phỉ.
trong chớp mắt giao chiến, một mũi tên sượt qua mặt ta.
Chúng ta cưỡi chung một con ngựa, trốn giữa màn tuyết trắng xóa.
rất lâu rất lâu, cũng không biết là sắp đến kinh thành hay vẫn còn ở Khâm Châu.
người chúng ta không có thức ăn cũng chẳng có bạc, tuyệt vọng bước đi trong tuyết.
Mãi đến khi nhìn thấy một nông hộ.
cùng cũng được ăn cơm nóng, được sưởi lửa.
đến gió bấc gào thét từng cơn.
Ta và Tạ Thừa Chu nằm giường, hắn bỗng than thở: “Kiếp này ngắn quá.”
Ta nghĩ thầm, sao hắn lại có cảm thán như vậy, chúng ta đã chết đâu!
Nghĩ lại thì, có lẽ hắn muốn bày tỏ đời người ngắn ngủi, cảm thương cho cảnh ngộ của bách tính thiên .
Ta nghĩ ra rất nhiều lời hay ý đẹp, nhưng lại không biết nói thế nào.
sau đó, hắn lại nói tiếp: “Cái chăn này ngắn quá, chân ta lạnh ngắt rồi…” (*)
(Nữ chính nghe nhầm vì “Kiếp này” (zhè bèizi) và “Cái chăn này” (zhè bèizi) trong tiếng Trung đọc giống ).
Ta lườm hắn một cái cháy mặt.
Ta thật sự phục Tạ Thừa Chu sát đất!
Chủ bảo chúng ta đi phía dưới là đến thị trấn, vào trấn rồi thì cách kinh thành cũng không còn xa nữa.
Nói thì nói vậy, nhưng nhìn trải dài tít tắp, chúng ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Đường xa thế còn đi được, chẳng lẽ lại sợ không vượt qua nổi này sao?
Thế là chúng ta lại cưỡi ngựa, đầu trèo đèo lội suối.
Ông dường như cũng thương xót, tuyết đầu tan dần.
Tuyết tan càng lạnh, lạnh đến mức hàm răng va vào cầm cập.
Chúng ta leo đến lưng chừng thì đã là nửa .
Vết thương cũ của Tạ Thừa Chu tái phát, chúng ta đành phải chui vào một hang động, nhóm lửa nghỉ ngơi một rồi đi tiếp.
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt hắn, Tạ Thừa Chu dựa vào vách đá, nhìn ta nói:
“A Oản, còn nhớ cái hang động lần chúng ta sơn tặc không?”
Ta gật đầu.
“Lần đó nàng bảo nàng sợ ta chết. nàng nhìn ta, ta biết nàng cũng ta.”
Nhìn nụ cười mãn nguyện của Tạ Thừa Chu, ta không nỡ vạch trần hắn.
đó ta sợ hắn chết rồi không còn ai bảo vệ, dọn dẹp tàn cuộc cho ta thôi.
Hắn lại bảo ta nhắm mắt lại.
Cho đến khi đôi môi mềm mại của hắn chạm vào, quấn quýt môi lưỡi với ta, ta hiểu ra, cái hôm ấy, hắn chính là có ý này.
Hắn ôm ta, dường như cũng bớt lạnh .
Đến hôm sau khi đống lửa tàn lụi, ta lạnh đến tỉnh giấc, quờ quạng lung tung.
Mặt hắn đỏ bừng, vội nắm lấy tay ta hỏi: “A Oản, nàng gì vậy…”
“Có phải huynh giấu bảo bối gì không hả!”
Thế giấu suốt cả chặng đường không nỡ đem bán.
Thôi kệ, dù sao cũng sắp về đến kinh thành rồi.
Vượt qua này đến khác, cùng chúng ta cũng về đến kinh thành, còn gặp lại người thuộc đến sớm chúng ta một .
Bọn họ nói sơn tặc đường từ Khâm Châu về kinh thành đã tiêu diệt, bách tính Khâm Châu cũng có thể yên tâm qua một mùa đông rồi.
Ta và Tạ Thừa Chu cũng đã vượt qua mùa đông khắc nghiệt ấy để đón chào mùa xuân.
Phụ thân ta nhìn sính lễ Tạ Thừa Chu mang đến chất đầy phòng, nắm tay hắn rưng rưng mắt:
“Tiểu Tạ à, A Oản ta cùng cũng được con về rồi!”
Tạ Thừa Chu ngẩn người một .
Ta bảo hắn đừng nghe phụ thân ta nói linh tinh, Tạ Thừa Chu cúi đầu cười khẽ: “Nhạc phụ, con biết , người muốn kén rể ở rể chứ gì!”
Nhưng ta nghĩ lại, phủ đệ của hắn cạnh ta, cho dù ta gả cho hắn thì vẫn có thể sống ở mình.
Phụ thân ta cứ tưởng ta ế chồng, vẫn một mực mắt ngắn mắt dài dặn dò hắn:
“ rồi là không được trả hàng đâu đấy!”
Tạ Thừa Chu rất biết cách phụ thân ta vui, đối với câu nói này, hắn nghiêm túc đáp:
“Con A Oản, sinh tử không rời.”
Ta và Tạ Thừa Chu đã trải qua trận tiễu phỉ ở Yến Minh, cùng tìm kiếm hy vọng giữa tuyết Khâm Châu, quả thực là sinh tử không rời.
Chuẩn cho hôn lễ vào mùa xuân vô cùng bận rộn, Tạ Thừa Chu nói cứ giao cho hắn.
Ta ở trong phủ chán muốn chết, kết quả là Ôn Lăng đến thăm.
Nàng ấy vẫn xinh đẹp dịu dàng như xưa, nàng nói Tạ Thừa Chu là bạn tốt của nàng, đã giúp nàng rất nhiều việc.
Cho nên, ta cũng là bạn của nàng.
Ta vui sướng muốn phát điên lên được!
Vì ta cũng cực kỳ muốn bạn với Ôn Lăng.
nào nàng ấy cũng đến chơi với ta, dạy ta thêu thùa may túi thơm, lại dạy ta đọc những bài thơ văn tối nghĩa.
Trước kia ta thấy mấy thứ đó thật nhạt nhẽo, nhưng được nàng dạy, ta lại thấy rất thú vị.
Nàng đưa ta đi quen với các tỷ muội tốt trong kinh, chúng ta cùng đạp thanh du ngoạn.
đường hồi phủ, ta gặp lại Đỗ Nguyên Cảnh.
Trải qua bao chuyện cùng Tạ Thừa Chu, ta đã hiểu thế nào là và không .
Ta dứt khoát từ chối Đỗ Nguyên Cảnh.
Chúng ta vốn dĩ không xứng đôi, hắn đối với ta là cảm giác lạ, còn ta đối với hắn không có tình .
Bên cạnh hắn toàn là những nữ tử ngâm thơ vẽ tranh, thấy ta múa gươm múa giáo nên nhất thời thấy hứng thú.
Nhưng hắn chưa bao giờ từ chối những ong bướm vây quanh mình, hắn rất tốt, tốt với tất cả mọi người.
Còn Tạ Thừa Chu mình ta.
Xuân sắc tươi đẹp, ta và Tạ Thừa Chu đại hôn.
tân hôn, hắn vén khăn voan của ta lên, nói: “A Oản, cùng ta cũng được nàng rồi.”
Ta nhìn hắn thắc mắc: “Chẳng phải là ta huynh sao?”
Hắn cười cười: “Phải phải phải, A Oản ngoan của ta, sau này nàng nữ tướng quân, ta quân sư cho nàng.”
Tiếp đó, chúng ta uống rượu giao bôi, uống đến đôi má ửng hồng.
Hắn đè người lên, ánh nến hắt lên ngũ quan rõ nét, môi vẫn còn vương hương rượu, trong mắt ẩn chứa lửa tình rực cháy không bao giờ tắt.
Những tháng sau này trôi qua thật êm đềm.
Ôn Lăng trở thành tri kỷ của ta, nàng hỏi ta gả cho người mình thích có cảm giác thế nào.
Ta ngẫm nghĩ rất nghiêm túc rồi đáp:
“Ta và Tạ Thừa Chu tâm linh tương thông, lưỡng tình tương duyệt, cầu được ước thấy.”
Ta dùng vốn liếng thành ngữ Ôn Lăng dạy, nàng rưng rưng mắt vô cùng an ủi.
Lại một năm nữa trôi qua, kinh thành đổ tuyết.
Tạ Thừa Chu đứng giữa tuyết, ngoảnh đầu nhìn lại, bẻ tặng ta một cành mai.
Hắn nắm tay ta, viết lên trang giấy tuyên thành:
“Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.” (Chàng cưỡi ngựa trúc đến, đi vòng quanh giường đùa nghịch quả thanh mai).
()