Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5

Tôi bảo Giang Vũ Thành về trước, còn mình thì ngồi thẫn thờ trong xe.

thoại rung liên tục, của em gái nối nhau gửi .

【Chị ơi, đều là lỗi của em, chị đừng cãi nhau với mẹ nhé.】

【Em vừa nghe anh rể nói chuyện mẹ đưa thẻ ngân hàng cho chị, lần này mẹ làm thật sự không đúng. Chị à, em chuyển tiền lại cho chị ngay, em không cần tiền chị vất vả tích góp đâu.】

【Chị, chị trả lời em đi được không? Em biết chị thương em nhất mà, chị đừng lơ em, em sợ lắm…】

chữ, .

hoảng loạn, sợ hãi, cần sự thấu hiểu của tôi.

Thế còn tôi thì sao?!

Cảm xúc của tôi đâu? Cơn giận và nỗi uất ức của tôi thì quan tâm?

Dù lý trí liên tục tự nhắc nhở mình rằng chuyện này không thể trách em gái—trẻ con hay khóc thì được cho kẹo; tôi sống với ông bà ở quê, còn em theo ba mẹ, thân thiết hơn là chuyện đương nhiên.

Huống chi tiền đó là mẹ cho, việc dùng tiền của tôi vốn dĩ cũng không phải ý định ban đầu của em.

ngay giây sau đó, “bài văn dài” của mẹ tôi đã ập thẳng vào nhóm chat gia đình.

【Trần Tĩnh! Con đối xử với em gái mình như vậy hả?】

Bà ném vào một ảnh chụp màn hình—là em gái trách bà không nên dùng tiền của tôi để bù cho , còn định chuyển tiền trả lại cho tôi.

【Theo ông bà nội học được cái hay gì không, mà chỉ học được cách moi tiền người nhà mình à?】

tiền cho Tiểu Văn vốn không phải tiền rách của con! Đó là tiền trợ cấp tử tuất của ba con! Nói thẳng cho con biết Trần Tĩnh, tiền trợ cấp của ba con cộng với tiền hưu của mẹ sau này tất cả đều là của em gái con, con đừng hòng lấy được một xu !】

【Đừng có mơ tưởng tiền vốn thuộc về em gái con!】

nối tiếp .

Mỗi , như một viên đạn bắn thẳng vào lồng ngực tôi.

cũng thế—luôn cho rằng tôi muốn giành giật mọi thứ của em gái.

Hồi , tôi bị ông bà nội đưa về quê nuôi.

Họ luôn nói, nếu không phải vì muốn ba mẹ tôi nhanh chóng đứa thứ hai, cho họ một thằng cháu trai, thì họ chẳng đời mang cái “đứa lỗ vốn” như tôi về nuôi.

Tôi không có tên, bị gọi là “con lỗ vốn nhà họ Trần” suốt năm trời.

Ông nội đánh bài, chơi mạt chược trong làng, bà nội cũng chẳng mấy để tâm đến tôi. Mãi đến khi tôi bốn, năm tuổi vẫn còn đóng tã, mông và đùi nổi đầy chàm đỏ rực.

Là một viên mới tốt nghiệp được phân công về xã không đành lòng, chụp ảnh gửi cho ba mẹ tôi, tôi mới được đón về thành phố.

Khi đó em gái vừa mới , mẹ bị khó, phải cắt bỏ tử cung—đây là đứa con cuối cùng bà có trong đời.

Thế nên bà coi em gái như bảo vật.

Còn tôi, bà luôn khinh thường ra mặt.

Có lần tôi nghe thấy bà thì thầm với ba:

“Làm sao bây giờ, con bé này giống mẹ anh, ngay cả ăn cũng chép miệng y chang! Em chịu đủ , đúng là nuôi trong nhà một bà mẹ chồng .”

Mãi đến năm tôi bảy tuổi, bắt buộc phải đi học, họ mới đặt cho tôi một cái tên.

“Ăn uống chép miệng phiền chết đi được, gọi là Tĩnh đi, sau này phải yên tĩnh, ngoan ngoãn mới được!”

Có một năm, ông chủ công trình của ba tôi nổi lòng bi, ngoài tiền thưởng còn tặng thêm một phiếu buffet hai người.

Mẹ còn đặc biệt gọi trước cho nhà hàng có thể dẫn theo trẻ con không.

Nhận được trả lời đồng ý, tôi mừng đến phát điên.

Tôi đã nghe bạn học kể rất về buffet—có hải sản, lẩu, đồ Nhật, đồ nướng, cái gì cũng có, khiến tôi vô cùng háo hức.

tối hôm đó, khi tan học về nhà, trong nhà lại không có một .

Cùng biến mất, còn có tấm vé buffet hai người trông vô cùng đắt tiền kia.

Họ về rất muộn, bụng no căng. Em gái khi đó còn nói chưa sõi, ôm bụng la : còn muốn ăn “bữa ăn con nhện”!

Tôi tủi thân vô cùng, khóc mẹ:

“Tại sao không dẫn con đi? Mẹ không phải đã gọi sao? Người ta nói có thể dẫn trẻ con mà…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt mẹ đã lập tức thay đổi.

Ngay sau đó, bà lạnh lùng quát tôi:

“Sao con cái gì cũng giành với em gái vậy? Em con chưa ăn buffet, con hơn ba tuổi, còn muốn giành với em gái một miếng ăn à? Có làm chị như con không?!”

lời đó—lạnh lẽo đến thấu xương, như mũi tên độc đâm thẳng vào tận tủy.

Đến mức về sau, làm chuyện gì tôi cũng phải tự : mình đã làm tròn bổn phận chị gái chưa, có giành đồ của em không.

Đến mức sau kỳ thi đại học, khi đứng trước lựa chọn có nên ôn thi lại hay không, tôi theo thói quen lùi bước, nhường cơ hội cho em gái—người có thành tích tốt hơn—được tiếp tục học hành.

Dường như chỉ có sự nhẫn nhịn và hy của tôi mới trở thành tấm vé vào cửa của gia đình này, mới khiến mẹ chịu tôi thêm một .

Trước đây, tôi vẫn luôn như thế.

lần này, không hiểu vì sao tôi không muốn nhịn nữa.

Sau khi mẹ tôi xả xong trong nhóm chat, tôi chỉ một :

【Vậy tiền của con thì sao?】

tôi ném vào ảnh chụp lịch sử chuyển khoản ngân hàng.

Năm thứ nhất, 2.088 tệ.

Năm thứ hai, 12.000 tệ.

Năm thứ ba, 36.000 tệ.

Cho năm cuối cùng—cuối năm ngoái—tôi chuyển khoản tiền nhất.

Tròn 490.000 tệ.

【Tổng cộng 1.018.300 tệ. Con cũng không cần mẹ làm tròn , bây giờ mẹ chuyển tiền lại cho con, nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa án.】

Gửi xong này, tôi lập tức rời khỏi nhóm chat.

6

Tôi chặn toàn bộ mọi cách liên lạc của mẹ.

Chỉ còn lại một việc duy nhất—như tự hành hạ mình—liên tục làm mới dư của tài khoản đã liên kết với chiếc thẻ ngân hàng bà đưa cho tôi.

0.00

0.00…

0.00

Cho đến tận nửa đêm, khi Giang Vũ Thành gõ cửa kính xe, tôi mới bừng tỉnh, nhận ra thoại đã nóng ran.

Pin chỉ còn 1% cũng vừa cạn sạch, màn hình tắt phụt.

Trong màn đêm, chiếc màn hình đen phản chiếu gương mặt tôi ấy—

Cứng đờ.

Đầy nước mắt.

Toàn thân nhếch nhác đến mức không thể tả.

Giang Vũ Thành lại như không thấy gì.

Anh lặng lẽ lấy hộp cơm nóng hổi ra trước, dùng khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau đi giọt lệ còn sót lại trên má tôi.

“Ăn gì đi.”

“Ăn no mới có sức mà chiến đấu.”

Tôi cầm đũa , miếng miếng đưa cơm vào miệng.

Dù nhạt nhẽo như nhai sáp, tôi vẫn gắng nhai thật kỹ nuốt xuống.

Cùng đó, tôi cũng nuốt trọn tủi thân mà bao năm nay vẫn chôn chặt trong lòng, không tài nói ra thành lời.

Tôi thừa nhận, con người vốn thiên vị.

suốt ngần ấy năm, tôi và em gái cứ như hai đầu chiếc bập bênh.

Bên phía em gái, chất đầy sự cưng chiều— chi tiết nhặt trong đời sống, lần mua áo rét mùa đông mà em được mặc len cashmere, còn tôi chỉ là sợi tổng hợp.

Sự thiên vị đó, , nặng, đè nghiêng cả bập bênh, biến tôi thành một người cũng tự hoài nghi bản thân, thiếu tự , suốt năm chỉ chăm chăm tìm xem mình có đang được yêu thương không—một kẻ mặc cảm triền miên.

“Em… em có phải rất vô dụng không?” – tôi nghẹn ngào .

Nước mắt rơi vào bát cơm. Giang Vũ Thành lại vươn tay, nhẹ nhàng lau khô tất cả.

“Em còn nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không?”

Anh bất ngờ mở lời.

Tôi sững người một , rưng rưng anh.

Năm đó, tôi vừa bị bà chủ cũ đuổi khỏi tiệm nail, trên người chỉ còn đúng 200 tệ lẻ loi.

Trời rét căm căm, tuyết đóng dày, đường trơn trượt.

Giang Vũ Thành đó vì đỡ một ông lão bị ngã mà bị vu oan, ông ta vừa lăn ra đất vừa gào : “Nếu không phải cậu đụng, sao chỉ mình cậu đến đỡ? Người khác không đỡ, cậu đỡ chứng tỏ cậu là thủ phạm!”

Người vây xem , ông ta làm .

Giang Vũ Thành thì tốt bụng mà vụng về, gân trán giật giật, mặt đỏ mà chẳng có cách biện minh vì không có bằng chứng.

“Là em đã hét , nói rõ rành rành là ông lão tự ngã, anh chỉ giúp đỡ. Em còn trừng mắt đám đông, nói nếu cả người tốt cũng bị oan, thì sau này chẳng dám ra tay giúp nữa.”

cảnh sát , em là người đầu tiên đứng ra làm chứng. Em nói sẽ không để người tốt bị vu oan, cũng không để kẻ xấu nhởn nhơ.”

Bàn tay anh nhẹ xoa mái tóc tôi.

“Tiểu Tĩnh, em dũng cảm, lương thiện, siêng năng lại xinh đẹp. Trên người em có rất điểm sáng.”

“Có thể cha mẹ em không đủ yêu thương em, đâu phải ra cũng có mối ràng buộc bền chặt với gia đình? Chỉ là duyên mỏng thôi. Tiểu Tĩnh à, nếu họ không yêu em, sẽ có người khác sẵn lòng yêu em thay họ.”

Anh siết chặt tay tôi, mười ngón đan vào nhau.

“Anh mới là người nhà do chính em chọn.”

Trái tim đã lạnh băng của tôi, như được sưởi ấm ít, có lại được một nhiệt độ.

Đột nhiên, ting một tiếng, thoại của Giang Vũ Thành rung .

Anh vài giây đưa màn hình cho tôi.

“Mẹ em tìm không thấy em, nên thẳng cho anh.”

Tôi qua—trong của bà, không có tình cảm , chỉ toàn lời đe dọa:

【Bảo Trần Tĩnh gọi cho tôi!】

còn dám dọa tôi, đòi kiện ra tòa? Hừ! Tối nay mà không lết về xin lỗi, thì nay cút khỏi cái nhà này luôn đi!】

【Giang Vũ Thành, cậu nghe đây! Lập tức bảo con đó quay về, nếu không tôi sẽ không đi đám cưới! Các người không muốn làm đám cưới mà không có lời chúc người chứ?!】

dòng chữ dày đặc, rối rắm, cuối cùng lại chỉ gom về một :

【Một trăm vạn đó, coi như là Trần Tĩnh báo đáp tôi.】

nước này, bà ta vẫn còn muốn dùng lời lẽ để đâm vào lòng tôi, hòng khiến tôi suy sụp.

Tôi giật lấy thoại, gõ lại thật nhanh:

【Tôi phải báo đáp bà cái gì?!】

【Không muốn có con, vậy năm xưa bà giường với ba tôi làm gì?!】

【Bà nuôi tôi hết bao nhiêu, liệt kê ra hết đi! khoản một, tôi sẽ trả lại—một trăm vạn kia, nếu thiếu thì tôi bù, nếu dư thì bà trả, nay cắt đứt sạch sẽ!】

Tùy chỉnh
Danh sách chương