Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 18

Mà là một anh giao hàng mặc đồng phục chuyển phát nhanh.

“Chào chị, chị là Phương Lệ Đình phải không? Có thư gửi cho chị.”

Anh ta đưa tôi một phong bì giấy kraft màu nâu.

Không có thông tin người gửi.

Tôi hơi ngờ vực.

Ai lại gửi thư cho tôi?

“Cảm ơn.”

Tôi nhận lấy phong bì.

Đóng cửa lại.

Phong bì rất mỏng.

Tôi tiện tay xé mở.

Bên trong rơi ra một tấm ảnh.

Tôi cúi đầu nhìn.

Chỉ một cái liếc mắt.

Toàn thân tôi như bị đóng băng!

Một luồng khí lạnh.

Từ gan bàn chân dội ngược lên tận đỉnh đầu!

Trên ảnh.

Là một đứa trẻ sơ sinh đang được quấn tã.

Nhắm mắt lại.

Tựa như đang ngủ say.

Nhưng…

Trên má đứa bé.

Lại vương vài vệt máu đỏ sẫm, chói mắt…

Mặt sau bức ảnh.

Là mấy chữ xiêu vẹo, như được viết bằng máu đã khô lại:

“Người tiếp theo…”

Những dòng chữ đỏ thẫm, vặn vẹo ấy.

Tựa như lời thì thầm của ác quỷ.

Vang vọng trong căn phòng im lặng đến rợn người.

Vương Tú Quyên!

Cô ta thật sự điên rồi!

Hoàn toàn mất trí rồi!

Không chỉ hận tôi.

Mà còn muốn dùng cách độc ác nhất.

Phá hủy tất cả những gì tôi vừa gầy dựng lại!

Kể cả… chút hy vọng mong manh cuối cùng về tình thân?

Tiểu Bảo?!

Ý nghĩ ấy như một con rắn độc chui vào óc tôi!

Toàn thân tôi run lên.

Các ngón tay run rẩy đến mức suýt không cầm nổi tấm ảnh mỏng dính ấy.

Nỗi sợ hãi khổng lồ như cơn sóng băng lạnh.

Ấp đến và nhấn chìm tôi trong chớp mắt.

Không được!

Không được hoảng!

Phải báo công an ngay!

Tôi run rẩy cầm lấy điện thoại.

Thân máy lạnh ngắt suýt chút nữa trượt khỏi tay.

Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Dùng những ngón tay đang run bần bật…

…bấm số 110.

“Alo… 110 phải không?”

Giọng tôi run đến không ra hơi, mang theo tiếng khóc nghẹn và sợ hãi không cách nào che giấu.

“Tôi… tôi tên là Phương Lệ Đình… ở khu Phong Lâm Viên, toà X, đơn nguyên X, phòng 101…”

“Tôi… tôi vừa nhận được một bức thư nặc danh…”

“Bên trong… là một tấm hình… hình một đứa bé sơ sinh dính máu…”

“Mặt sau… có chữ… có dòng chữ ‘Người tiếp theo’…”

“Tôi… tôi nghi có người đang đe doạ tôi, có thể còn muốn làm hại người nhà tôi…”

“Tôi có một đứa cháu… mới bảy tuổi thôi…”

“Tôi xin các anh… xin hãy tới ngay…”

Người trực tổng đài lập tức nghiêm túc, giọng nói trở nên nhanh và rõ ràng.

“Chị Phương! Bình tĩnh lại! Ở yên trong nhà, khoá kỹ cửa! Tuyệt đối không được đụng vào thư và tấm hình!”

“Chúng tôi sẽ cử người đến ngay! Giữ liên lạc điện thoại nhé!”

Tôi cúp máy.

Người mềm oặt trên ghế xe lăn.

Toàn thân lạnh toát.

Ánh mắt chết trân nhìn chằm chằm tấm ảnh ghê rợn dưới sàn.

Gương mặt bé sơ sinh đang ngủ yên bình…

Tương phản khủng khiếp với vệt máu đỏ thẫm trên má…

Và dòng chữ “Người tiếp theo” viết bằng máu.

Mỗi một chi tiết.

Đều như từng mũi kim đâm vào dây thần kinh tôi.

Nỗi sợ hãi như dây leo băng giá…

Cuốn chặt lấy cổ họng tôi.

Siết ngày càng chặt.

Gương mặt hốc hác, đầy căm hận của Vương Tú Quyên không ngừng hiện lên trong đầu.

Cô ta không chỉ dọa.

Cô ta thật sự sẽ ra tay!

Cô ta sẽ làm hại Tiểu Bảo!

Nhận thức ấy.

Khiến tôi như sụp đổ hoàn toàn.

Tôi phải làm gì?

Tiểu Bảo hiện đang ở đâu?

Có an toàn không?

Còn Phương Kiến Quân?

Anh ấy có biết gì không?

Cảm giác bất lực khổng lồ……đè lên người tôi như một khối đá nặng.

Gần như nghiền nát tôi.

Tôi co ro trong xe lăn.

Răng va lập cập.

Tay siết chặt điện thoại.

Như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Thời gian trôi qua từng giây trong cơn hoảng loạn.

Mỗi giây dài như một thế kỷ.

Cuối cùng.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã và tiếng gõ cửa dồn dập.

“Chị Phương! Chúng tôi là công an phường! Mở cửa!”

Là cảnh sát!

Tôi như bắt được phao cứu sinh.

Gấp gáp xoay xe lăn lao ra mở cửa.

Tay run đến mức khó vặn nổi chốt khoá.

Cửa mở ra.

Hai cảnh sát đứng đó, sắc mặt nghiêm trọng.

“Chị Phương! Bằng chứng đâu?”

“Ở… ở trên sàn kia…” Tôi chỉ vào chỗ gần cửa ra vào.

Một người nhanh chóng đeo găng tay.

Cẩn thận nhặt phong bì và tấm ảnh lên.

Đặt vào túi vật chứng trong suốt.
Người kia thì nhanh chóng đảo mắt khắp căn nhà.

“Chị chắc chắn là thư nặc danh? Không có thông tin người gửi?”

“Đúng… anh giao hàng đưa… ngoài phong bì không có gì hết…”

“Gần đây chị còn bị dọa gì khác không?”

“Có… trước đó từng bị ném chất bẩn… còn bị gọi điện dọa giữa đêm…” Tôi lập tức kể hết những lần bị quấy rối trước kia.

Sắc mặt cảnh sát càng thêm căng thẳng.

“Chị Phương, tình huống này rất nghiêm trọng. Đây đã là hành vi đe doạ hình sự nghiêm trọng rồi!”

“Chúng tôi sẽ ngay lập tức đưa bằng chứng đi giám định! Truy vết nguồn gửi!”

“Đồng thời cử người đến trường cháu chị, khu nhà mẹ và em trai chị để tăng cường bảo vệ!”

“Còn chị, tuyệt đối không được ra ngoài một mình! Chúng tôi sẽ phối hợp với khu phố và ban quản lý, tăng cường giám sát nơi chị ở!”

“Cảm ơn! Cảm ơn các anh rất nhiều!” Tôi liên tục cúi đầu cảm ơn.

Cảm giác sợ hãi trong lòng được xoa dịu đôi chút bởi sự can thiệp kịp thời.

Tùy chỉnh
Danh sách chương