Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
Trần Dịch Nhiên sau khi nghe xong, lập tức đứng bật dậy, vô cùng kích động, cảm ơn tôi rối rít.
Còn tôi thì… thật lòng chẳng thấy có gì to tát cả.
Ngược lại, tôi thấy anh ta hơi làm quá.
Đây vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Tôi cũng không bỏ quá nhiều công sức.
Tôi đến đây, không phải vì muốn dạy dỗ hay thể hiện gì với anh ta.
Chỉ là tôi thật sự rất thích xử lý các cuộc khủng hoảng truyền thông – xem nó như một trò chơi chiến lược.
Mỗi lần giải được một bài toán như vậy, tôi lại cảm thấy bản thân thu hoạch được thêm vài phần kinh nghiệm.
Thật lòng mà nói…
Nếu không phải còn cả một tập đoàn lớn đang chờ tôi kế thừa, tôi thật sự từng nghĩ đến việc làm PR ở một công ty giải trí.
Ở đó, chắc chắn mỗi ngày đều có scandal để tôi xử lý.
Trần Dịch Nhiên bảo thư ký đi tìm gặp vợ cũ và con gái của người nhân viên kia, bằng mọi cách mời họ ra làm chứng.
Tôi tiện tay đưa anh ta một tờ giấy có ghi số điện thoại:
“Anh gọi vào số này là được. Tôi đã nói chuyện với họ trước rồi – họ đồng ý hỗ trợ, rất sẵn lòng làm rõ sự thật.”
Trần Dịch Nhiên lại một lần nữa nhìn tôi bằng ánh mắt… đầy kinh ngạc.
Vài ngày sau, anh ta hẹn tôi ăn trưa lần thứ hai.
Lần này, chúng tôi không nói về khủng hoảng truyền thông nữa, mà bàn về chính sách thay đổi nội bộ công ty.
Tôi đề xuất một loạt các biện pháp để công ty thật sự trở thành nơi có “tính nhân văn” chứ không chỉ nói suông.
Tăng thêm ngày nghỉ có lương cho sản phụ.
Cung cấp nghỉ phép chăm con cho nhân viên nam, giúp họ san sẻ áp lực với vợ trong quá trình nuôi dạy con.
Đến quốc tế thiếu nhi, công ty sẽ chuẩn bị quà cho con của tất cả nhân viên – để họ mang về tặng con.
Những chính sách đó, nếu thực hiện đồng bộ từ nhiều khía cạnh, sẽ tạo ra một hình ảnh doanh nghiệp thật sự biết quan tâm đến con người.
Tôi nói với Trần Dịch Nhiên rằng:
Việc chuyển phần phúc lợi sang đối tượng là con trẻ, sẽ gián tiếp giúp trẻ em phát sinh thiện cảm với nơi làm việc của bố mẹ mình.
Khi một đứa trẻ được nhận quà từ công ty nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi, tên của công ty ấy sẽ được ghi nhớ ngay từ khi còn rất nhỏ.
Về lâu dài, điều đó không chỉ nâng cao danh tiếng, mà còn giúp Trần thị bồi đắp tệp người dùng tiềm năng cho chính các sản phẩm của mình.
Toàn bộ những đề xuất của tôi, từng điểm một, Trần Dịch Nhiên đều lần lượt triển khai.
Tôi cũng áp dụng những điều đó vào chính công ty nhà mình.
Khi cả hai tập đoàn của chúng tôi đều “nổi như cồn” vì chính sách phúc lợi nhân văn, liên tục được báo chí và cơ quan nhà nước ca ngợi, Trần Dịch Nhiên cầu hôn tôi.
Năm đó tôi 22 tuổi.
Tôi đồng ý.
Tôi từng thật lòng tin rằng—chúng tôi sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời.
Sẽ vừa là vợ chồng, vừa là đối tác, vừa là tri kỷ trong thương trường.
Nhưng bây giờ nhìn lại—chẳng qua là một trò cười.
Chúng tôi còn chưa kịp bước vào cái gọi là “bảy năm ngứa ngáy”, thì anh ta đã sớm ngoại tình.
Mà tôi—không hề hay biết.
Tôi quá đỗi lạc quan.
Tôi từng tin vào chuyện tình cảm có thể không đổi theo năm tháng.
Có lẽ, trong hàng trăm đêm anh ta lén lút vụng trộm bên ngoài, trong lòng anh chỉ còn lại sự coi thường dành cho tôi.
Mãi về sau, anh ta có lẽ đã tin chắc rằng—tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra.
Bảy năm.
Anh ta giấu tôi suốt bảy năm trời.
Giờ nghĩ lại… tôi cũng không hiểu vì sao mình lại chọn ở bên anh ta ngay từ đầu.
Ngay từ thuở ban đầu, tôi đã không thấy ở anh sự nhạy bén hay khí chất của một người làm ăn bẩm sinh.
Là anh dùng danh nghĩa tình yêu để trói buộc tôi.
Cũng là tôi tự nhốt mình trong cái lồng đó.
Tôi lẽ ra phải nhạy hơn.
10.
Trời sắp sáng.
Tôi không về nhà mà đi thẳng tới công ty.
Trên đường đi, tôi nhắn tin cho chị giúp việc đang chăm sóc Gia Uyển, dặn chị sáng nay nhớ nấu chè hạt sen cho con bé.
Sau đó tôi tự hỏi—có nên cho con nghỉ học vài hôm không, để bé được nghỉ ngơi và ổn định lại tinh thần.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn quyết định chờ Gia Uyển tỉnh dậy rồi gọi điện hỏi trực tiếp.
Dù con bé còn nhỏ, nhưng từ trước đến nay, tôi luôn tôn trọng ý kiến của con.
Gia Uyển rất thích đi học, cũng hứng thú với rất nhiều thứ.
Tính tình giống tôi hồi nhỏ—hiếu thắng, bướng bỉnh, việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn.
Tôi vẫn nhớ, năm con bé lên bảy, đột nhiên bị cuốn vào mê cung Sudoku.
Đến mức tôi có chút lo lắng, âm thầm hỏi từng người trong nhà xem có ai bắt ép con học không.
Nhưng câu trả lời đều là không.
Không còn cách nào khác, tôi đành tự hỏi chính Gia Uyển—lúc đó con bé đang vùi đầu vào bài Sudoku suốt ba tiếng không rời.
Con bé ngẩng đầu lên, trả lời đơn giản:
“Vì con thấy hứng thú.”
Với bất kỳ kỹ năng nào, chỉ cần có thể học, con bé đều muốn học.
Con bé từng nói với tôi rằng—nó muốn trở thành một phiên bản giống tôi nhất có thể.
Học lực xuất sắc, thành tích toàn diện, sở thích phong phú, và phải không ngừng nhảy lớp liên tục.
Không có lý do gì cụ thể.
Chỉ vì con là con gái của tôi, nên muốn sống sao cho… giống tôi một chút.
Một đứa trẻ có chí tiến thủ từ nhỏ, dĩ nhiên là điều đáng mừng.
Nhưng mỗi khi nhìn con bé gồng mình vì bất kỳ thứ gì, tôi lại thấy nhói lòng.
Hồi đó, khi chính tôi sống trong áp lực, tôi không cảm thấy gì.
Tôi cho rằng nỗ lực là điều bình thường, cố gắng là chuyện hiển nhiên.
Nhưng giờ đây—khi tôi thấy những điều đó lặp lại trên chính đứa con gái của mình—
Tôi bắt đầu lo.
Lo rằng con đang tự ép mình.
Từ ngày con bé chào đời, tôi chưa bao giờ kỳ vọng con phải giỏi nhất.
Tôi chỉ mong con bình an, hạnh phúc, sống đúng với bản thân.
Nhưng thật không ngờ…
Tôi lại sinh ra một phiên bản thứ hai của chính mình.
Tôi đã âm thầm quan sát Gia Uyển suốt một thời gian dài.
Chỉ cần có thời gian rảnh, tôi đều cố gắng ở bên con nhiều nhất có thể.
Mãi đến khi thật sự hiểu rõ con bé, tôi mới yên tâm hoàn toàn.
Gia Uyển đúng là đứa trẻ đến để báo ân.
Tính cách ngoan ngoãn, cư xử đúng mực, phản xạ nhanh, nói chuyện thông minh sắc sảo.
Không chỉ thích học, con bé còn cực kỳ kiên nhẫn với mọi thứ trên đời.
Kể cả trò chơi hay môn thể thao nào, con bé cũng tiếp thu nhanh hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Tennis? Chỉ cần một tiếng đồng hồ là chơi thành thạo.
Chạy bộ? Lúc nào cũng dẫn đầu trong nhóm bạn.
Con bé thậm chí còn xin đi học võ và tập leo núi ngoài trời.
Tôi và Trần Dịch Nhiên ban đầu còn lo lắng rằng con bé sẽ sợ độ cao hoặc va chạm mạnh.
Nhưng không—Gia Uyển thích thú với mọi thử thách, càng khó lại càng hào hứng.
Chính lúc đó, tôi mới thật sự buông lòng.
Gia Uyển từng ở nhà ông bà ngoại suốt nửa năm.
Bố mẹ tôi thương con bé không rời, chẳng ai nỡ để con quay lại Trần gia.
Họ luôn miệng nói:
“Gia Uyển chính là bản sao mini của con hồi nhỏ, giống đến từng cái cau mày.”
11.
Mẹ của Trần Dịch Nhiên không ngờ lại đứng đợi tôi dưới sảnh công ty.
Vừa thấy tôi bước ra, bà ta lập tức sụp đổ gào khóc:
“Cô dựa vào cái gì mà bảo mang Gia Uyển đi là mang đi được? Con bé là tôi nhìn nó lớn lên đấy!
Nó là con cháu họ Trần, cô có tư cách gì cướp nó đi chứ?!”
Tôi chẳng buồn đáp lời, chỉ định bước thẳng vào thang máy lên phòng họp.
Nhưng bà ta lại chắn ngang đường tôi:
“Giang Nguyệt! Cô thật sự định ly hôn à?
Chỉ cần cô không ly hôn, thì tất cả tài sản nhà họ Trần sau này đều là của Gia Uyển!”
Tôi hít sâu một hơi, rồi lạnh nhạt lên tiếng:
“Cho dù tôi và Trần Dịch Nhiên ly hôn, chỉ cần Gia Uyển muốn có công ty nhà họ Trần,
tôi có thể mua lại cho con bé bất cứ lúc nào.”
“Thâu tóm một công ty chưa bao giờ là chuyện khó với tôi.”
Ngay từ đầu, tôi đã lường trước được:
Tập đoàn Tùy thị rồi sẽ vượt xa nhà họ Trần.
Chính vì thế, trước khi kết hôn, tôi và Trần Dịch Nhiên đã ký rõ thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân:
Ai quản lý tài sản người nấy, không can thiệp, không dính líu.
Vậy nên, chuyện chia tài sản với Trần Dịch Nhiên lần này, tôi không thiệt chút nào.
Thậm chí còn may là trước đây đã ký thoả thuận tài sản tiền hôn nhân, giờ khỏi tốn công tranh chấp.
Còn cái phần “tài sản nho nhỏ” mà anh ta đang nắm giữ ấy à?
Tôi không ham, nhưng vì Gia Uyển, tôi sẽ đòi lại từng đồng một cách danh chính ngôn thuận.
Chắc chắn không để sót một xu nào cho hai đứa con riêng mà anh ta tạo ra bên ngoài.
Về sau thì sao?
Tôi sẽ ngồi yên xem trò hề, nhìn anh ta từng bước đẩy công ty đến vực thẳm.
Đợi khi dây chuyền tài chính đổ sụp, anh ta buộc phải công khai phá sản,
lúc đó, tôi sẽ ra tay.
Tập đoàn họ Trần – cũng tốt thôi, có thể cho con gái tôi luyện tay trước khi ra thương trường thực chiến.
Tôi nhìn mẹ của Trần Dịch Nhiên, chậm rãi nhớ lại chuyện cũ.
Năm xưa, bà ta cứ nằng nặc muốn tôi sinh thêm một đứa nữa cho nhà họ Trần.
Dù tôi và Trần Dịch Nhiên đã nhiều lần khẳng định: Gia Uyển là con một, sẽ không sinh thêm,
bà ta vẫn chẳng chịu buông tha.
Nhưng rồi Gia Uyển càng lớn càng thông minh – lanh lợi – hiểu chuyện,
bà ta dần bị chính con bé “thu phục”.
Từ đó về sau, chỉ cần có việc gì liên quan đến Gia Uyển, mẹ chồng tôi lập tức xuất hiện,
tự mình sắp xếp mọi thứ.
Gia Uyển hay bám người. Ai từng bế con bé, là dính như sam.
Cũng chính vì thế, bà càng yêu thương Gia Uyển nhiều hơn, chỉ cần con bé nghỉ học là bà lập tức đưa đi khắp nơi.
Ngay cả khi ra ngoài uống trà chiều cùng bạn bè, bà cũng dắt Gia Uyển theo. Kết thúc buổi hẹn, lại dẫn con bé vào khu vui chơi giải trí, chơi một vòng.
Vì sợ Gia Uyển quá ưu tú, mình lại vô tình khoe khoang quá đà khiến người khác ghen tị nói xấu, bà cố ép bản thân sửa luôn thói hay khoe cháu nội.
Từ năm thứ hai chăm Gia Uyển, bà hoàn toàn không còn nhắc đến chuyện muốn tôi và Trần Dịch Nhiên sinh thêm con trai nữa.
Thỉnh thoảng, khi có bạn bè than rằng “cháu gái giỏi thế mà tiếc không phải con trai”, bà còn sẵn sàng phản pháo ngay tại chỗ:
“Lo chuyện nhà mình đi. Một trăm thằng cháu trai cũng không bằng Gia Uyển của tôi.”
Nghĩ đến đây, tim tôi có chút nghẹn.
Những chuyện đã qua, tôi vẫn muốn tin: tình cảm của bà dành cho Gia Uyển là thật, là chân thành, không vụ lợi.
Dù sao thì, diễn vài ngày còn dễ, chứ đóng vai người bà yêu thương suốt mười năm đâu phải chuyện đơn giản.
Thế mà đến phút cuối cùng, khi đứng trước lợi ích và mất mát, bà vẫn chọn buông tay.
Bà từng nói: “Một trăm đứa cháu trai cũng không bằng một mình Gia Uyển.”
Nhưng đến khi chuyện Trần Dịch Nhiên có con riêng bị phanh phui, bà vẫn do dự.
Cũng giống như con trai bà, cán cân trong lòng bà đã nghiêng mất rồi.
Tôi biết, bà thật sự có tình cảm với Gia Uyển – dù sao cũng là đứa trẻ bà nuôi lớn suốt mười năm.
Nhưng tôi cũng có lý do để tin rằng: nếu đứa con ngoài giá thú ấy cũng lanh lợi, hiểu chuyện và giỏi giang như Gia Uyển, thì rất có thể bà đã sớm buông Gia Uyển rồi.
Nói cho cùng, giờ bà cố giành lại Gia Uyển…
Chẳng qua là kết quả sau một hồi so sánh và lựa chọn.
Tình cảm được cân đo thiệt hơn, là thứ Gia Uyển không cần.
Dẫu vậy, tôi sẽ không thay con bé quyết định điều gì cả.
Mọi lựa chọn, tôi để chính Gia Uyển tự quyết.