Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

9.

Tiền Trình và Triệu Ngọc Mai như bị sét đánh giữa trời quang, đứng chết trân giữa phòng trong tình trạng không thể bẽ mặt hơn.

Tiền Trình há miệng rồi lại ngậm vào, ánh mắt đảo quanh tìm từ, nhưng rõ ràng—chẳng còn gì để nói.

Gương mặt bác Hai sầm lại, gân xanh trên trán giật liên hồi như sắp nổi bão.

Ông nghiến răng ken két, nói từng chữ, giọng lạnh như băng cắt:

“Cả hai… mặc quần áo đàng hoàng vào. Ra ngoài ngay cho tôi!”

Dứt lời, bác xoay người bỏ đi, bóng lưng đầy giận dữ, như thể chỉ cần quay lại là sẽ tẩn cả hai đứa một trận ra trò.

Bác gái nhìn theo, tức tới nỗi nhổ luôn một bãi nước bọt, rồi quay sang anh Kiến Quốc và em Kiến Quân:

“Kiến Quốc, Kiến Quân, mau đi gọi trưởng thôn! À, gọi luôn cả ba mẹ của con nhỏ Ngọc Mai đến!”

“Dạ!”

Hai người gật đầu rồi cắm đầu chạy thẳng.

Không đầy nửa tiếng sau, mẹ của Triệu Ngọc Mai đã có mặt. Chưa bước vào nhà đã nghe tiếng thét như rạch trời:

“Con trời đánh! Mày đang ở đâu? Ra đây cho tao!”

Vừa vào tới cửa, thấy con gái tóc tai bù xù, áo quần lôi thôi, không nói hai lời, bà ta xông tới tát thẳng một cái như trời giáng.

“Chát!”

Một âm thanh vang dội, giòn rụm.

Triệu Ngọc Mai bị đánh lảo đảo, suýt ngã nhào.

Cô ta ôm má, nước mắt rơi không ngừng, nhưng mẹ cô ta thì chẳng thèm động lòng, túm tóc con rồi đánh tới tấp:

“Đồ mất nết! Dám cướp đàn ông nhà người ta! Làm nhục cả cái họ Triệu này!”

Sau một trận trút giận, như sực nhớ ra điều gì, bà ta lập tức quay sang Tiền Trình, ánh mắt như dao lột da sống.

“Còn mày, Tiền Trình! Mày làm con gái tao ra nông nỗi này, mày tính sao?”

“Cháu… cháu…”

“Câm miệng! Giờ mày có hai lựa chọn: hoặc cưới nó, hoặc để tao kiện mày tội xâm hại! Vào trại bóc lịch mà suy ngẫm nhân sinh!”

Đúng lúc ấy, trưởng thôn cũng tới nơi, gương mặt nặng trĩu, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Sau khi nghe qua đầu đuôi, ông ta trầm giọng tuyên bố:

“Tiền Trình, cậu và Như Ý vốn có hôn ước từ nhỏ, giờ xảy ra chuyện như vậy… Hủy hôn là phải.”

Ông nhìn tôi, giọng dịu xuống:

“Như Ý, con có ý kiến gì không?”

Tôi lau nước mắt, khẽ gật đầu:

“Con nghe theo sắp xếp của trưởng thôn ạ.”

Trưởng thôn thở dài, gật đầu rồi quay sang phía mọi người:

“Vậy hôm nay, có mặt đầy đủ, tôi tuyên bố: hôn ước giữa Tiền Trình và Triệu Như Ý từ giờ chính thức hủy bỏ! Sau này ai lấy ai, là chuyện riêng, không còn liên quan gì nhau nữa.”

Ông nghiêm giọng nhìn Tiền Trình:

“Giờ đã hủy hôn, cậu phải dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở trong nhà Như Ý, những gì thuộc về con bé phải trả lại. Đồ đạc dơ dáy trên giường cũng đem đi luôn! Từ nay về sau, đường ai nấy đi, không ai nợ ai!”

 

Chuyện chưa đến sáng hôm sau đã bay khắp làng như đám cháy rừng.

“Ê, mày nghe gì chưa? Tiền Trình với con Ngọc Mai đó, bị bắt gian ngay tại giường nha!”

“Biết rồi! Hôm đó làm náo cả xóm, ai mà không hay!”

“Mất mặt thật sự. Người thì có hôn ước, người thì chưa cưới xin gì, vậy mà dám làm cái chuyện đồi bại giữa thanh thiên bạch nhật!”

“Nghe bảo mẹ Ngọc Mai nổi trận lôi đình, bắt Tiền Trình cưới bằng được. Không thì đưa đơn kiện thẳng lên xã.”

“Còn Tiền Trình nữa, chẳng ra cái thể thống gì. Vứt Như Ý – con bé ngoan ngoãn hiền lành, đi đu theo gái như kiểu ăn phải bả!”

“Đúng là Như Ý khổ quá. Gặp ngay thứ đàn ông vừa cạn tình vừa cạn đức, đúng là xui tận mạng.”

Giữa bao lời bàn tán, chỉ trỏ, Tiền Trình và Triệu Ngọc Mai cuối cùng vẫn cúi đầu đi đăng ký kết hôn. Gương mặt cả hai như bị ép đến méo xệch, chẳng còn chút khí thế nào của cặp đôi “ngôn tình” mà họ từng tự biên tự diễn.

10.

Sau khi kết hôn, Tiền Trình và Triệu Ngọc Mai dọn về sống chung trong căn nhà cũ của hắn – nằm sát vách ngay cạnh nhà tôi.

Hai nhà gần như liền tường, kiểu quan hệ “ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu lại đụng mặt”. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy nhức đầu.

Tôi quyết định chọn giải pháp “xa mặt cách lòng” cho nhẹ người. Phần lớn thời gian ở lại huyện, nhận dạy kèm cho vài học sinh cấp hai, vừa kiếm được ít tiền tiêu vặt, vừa tránh được cảnh phải nhìn mặt đôi cẩu nam nữ ấy mỗi ngày.

Trước ngày nhập học, tôi tranh thủ quay về thu dọn đồ đạc cá nhân.

Ngôi nhà tổ của ông bà tuy đã nhuốm đầy ký ức không vui, nhưng tôi vẫn giữ lại. Dù sao cũng là chốn cũ. Tôi nhờ bác Hai để mắt giúp, sau này rảnh sẽ về.

Tôi kéo vali ra đến cửa, chuẩn bị rời đi.

Không ngờ, Tiền Trình lại đột nhiên xuất hiện.

Hắn đứng chắn trước cửa, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Như Ý, em sắp đi rồi à?”

Tôi liếc qua hắn một cái, lạnh tanh như băng đá, không thèm trả lời.

Nét cười trên mặt Tiền Trình đông cứng trong giây lát, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản, như thể chưa có gì xảy ra.

Hắn xoa tay, giọng điệu có phần áy náy, cố kéo lòng thương hại:

“Anh biết… chuyện trước đây là lỗi của anh. Anh xin lỗi, thật lòng xin lỗi em.”

Tôi chẳng buồn nghe hết, kéo vali sang một bên, định vượt qua hắn mà đi:

“Tránh ra.”

Không hơi đâu đôi co với loại người như hắn.

Tiền Trình nghe vậy thì sắc mặt sầm xuống, nhưng vẫn cố kiềm chế:

“Anh biết em giận, em hận anh… nhưng chuyện cũng qua rồi. Sau này dù sao chúng ta cũng là hàng xóm, có thể sống như anh em—anh sẽ coi em như em gái ruột…”

Tôi bật cười, cười đến mức không kiềm được tức giận:

“Tiền Trình, anh có vấn đề thần kinh thật rồi đấy à?”

“Giữa tôi và anh, từ lâu đã chẳng còn liên quan gì nữa.”

“Từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa. Nhìn thấy là tôi buồn nôn.”

Nói rồi tôi lướt qua hắn, dứt khoát không ngoái đầu lại, kéo vali đi thẳng.

Sau lưng, sắc mặt Tiền Trình tái đi, trắng bệch rồi lại chuyển sang xanh lét như bị bóp cổ.

Bất ngờ, hắn rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay.

Tôi chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị hắn quấn lấy từ phía sau.

Một mùi hăng nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Mắt tôi hoa lên, toàn thân bủn rủn như bị rút sạch khí lực.

Tôi cố gắng giữ tỉnh táo, giãy giụa tìm điểm tựa, nhưng mí mắt mỗi lúc một nặng, mọi thứ mờ dần…

Trong làn ý thức đang chìm xuống, tôi nghe loáng thoáng giọng hắn thì thầm bên tai:

“Xin lỗi.”

11.

Tôi cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ rất dài, rất thật.

Trong giấc mơ ấy, ánh nắng ấm áp rọi lên người tôi và Tiền Trình.

Khi ấy, chúng tôi vừa đính hôn.

Tiền Trình khi đó vẫn là một thiếu niên chân chất, gương mặt vì phấn khích mà đỏ bừng.

Anh ta nắm lấy tay tôi, cười đến nheo cả mắt:

“Như Ý, em yên tâm. Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, không để ông nội phải thất vọng đâu!”

Giọng nói của anh ta khi ấy vang lên đầy nhiệt huyết, tràn trề tin tưởng như tất cả tương lai đều nằm trong tay mình.

Khi đó, trong đôi mắt Tiền Trình có ánh sáng. Thật sự có.

Chỉ tiếc là… lòng người dễ đổi.

Khung cảnh chuyển xoay, Triệu Ngọc Mai bước vào thế giới của chúng tôi.

Cô ta mặc chiếc váy hoa, đứng dưới gốc cây hòe đầu làng, giống như một đóa hoa vừa chớm nở, kiêu hãnh và rực rỡ.

Từ giây phút ấy, ánh mắt Tiền Trình không còn quay lại phía tôi nữa.

Tôi thấy rõ trong mắt anh ta — ánh sáng thuở ban đầu dần nhạt, thay vào đó là sự bối rối, rồi mập mờ, rồi ngập ngừng.

Anh ta bắt đầu lảng tránh tôi, lúc đầu là vô tình, sau lại dường như cố ý. Dần dà, tôi thấy anh ta và Triệu Ngọc Mai như hình với bóng.

Họ cùng chạy nhảy trên bờ ruộng, cùng cười đùa bên bờ sông, cùng đi dưới ánh chiều tà như một cặp đôi trời định.

Còn tôi… tôi chỉ là kẻ ngoài cuộc, lặng lẽ nhìn bóng lưng họ rời xa, chẳng thể gọi với theo.

Trong mơ, tôi nghe giọng Tiền Trình nói với Triệu Ngọc Mai:

“Ngọc Mai, anh chỉ có nghĩa vụ với Như Ý… chứ không phải tình yêu.”

Triệu Ngọc Mai dựa sát vào lòng anh ta, giọng nhỏ nhẹ:

“Vậy… anh có định hủy hôn không?”

Tiền Trình không trả lời.

Trên mặt là nét giằng xé, lưỡng lự.

Tôi cố gắng mở mắt—và mơ mộng tan biến.

Trần nhà bệnh viện trắng toát, ánh đèn chói lòa, mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Bên cạnh tôi là bác Hai, gương mặt tiều tụy vì mất ngủ, nhưng ánh mắt lại rạng lên khi thấy tôi mở mắt.

“Như Ý! Cháu tỉnh rồi! Trời đất ơi, cháu hôn mê mấy ngày nay đấy!”

Giọng bác khàn đặc, vừa nhẹ nhõm vừa đầy lo âu.

Tôi cố mở miệng, cổ họng khô đến rát bỏng:

“Bác Hai… cháu… cháu bị sao vậy?”

Bác nhìn tôi, môi mím chặt.

“Cháu bị hít phải một lượng lớn thuốc mê, sau đó còn bị nhiễm trùng phổi. Nếu không được phát hiện sớm, có thể đã nguy hiểm đến tính mạng rồi…”

Nói đến đây, khóe mắt bác hoe đỏ, giọng nghèn nghẹn.

Tôi hít sâu một hơi.

“…Tiền Trình đâu?”

Tôi gắng ngồi dậy, nhưng người mềm nhũn như không còn chút sức.

Bác Hai vội đỡ tôi.

“Đừng nhắc đến cái thằng súc sinh ấy nữa! Nó và con nhỏ khốn kiếp kia – Triệu Ngọc Mai, bỏ trốn rồi!”

Tôi giật mình: “Bỏ trốn…?”

Ngay sau đó, tôi sực nhớ ra chuyện quan trọng nhất:

“Bác Hai, ba lô của cháu đâu rồi?”

Tôi nhớ rất rõ—ngoài vali quần áo, tôi còn mang theo một chiếc ba lô quân dụng, bên trong có giấy báo nhập học và gần hết số tiền tiết kiệm của tôi.

Sắc mặt bác lập tức trầm hẳn xuống, khó coi đến cực điểm.

“Có ba lô… nhưng bên trong thì trống không. Giấy báo cũng không còn, tiền cũng chẳng thấy đâu.”

Tôi ngã người ra gối, ôm đầu thở dài.

Tôi đã tính đủ đường, chỉ không ngờ… Tiền Trình lại trơ trẽn đến mức đó.

Cướp cả giấy báo, cướp cả con đường sống của tôi.

Hắn đúng là… không còn chút liêm sỉ nào nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương