Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g74MprWoc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Ta hoảng hốt: “Vậy thương thế của chàng sao rồi? Lần trước ta còn thấy rất nặng…”
Vừa hỏi, tay ta vừa cởi áo ngoài của hắn. Phó Huyên để mặc, không cản trở.
May sao vết thương trên ngực giờ đã khép miệng, chắc được danh y trong kinh chữa trị kỹ càng.
Ta nhẹ đặt tay lên một vết sẹo sâu, nghĩ bụng chỉ cần lệch chút thôi, e là hắn chẳng còn sống mà trở lại.
Mắt ta cay xè, lòng chùng xuống, ta chủ động dựa vào hắn: “Phu quân, sau này ta sẽ chăm sóc chàng thật tốt. Sáng mai ta điều chế thuốc, xóa bớt những vết sẹo mới cho chàng.”
Mấy vết sẹo cũ có thể khó lành, nhưng sẹo mới vẫn còn hy vọng.
Hắn ôm ta khẽ vỗ về: “Nam nhi có chút sẹo cũng chẳng sao. Yểu Yểu, cảm ơn nàng vì đã lo lắng cho ta. Từ nay về sau, chúng ta chính là hai người gắn bó nhất.”
Ta cũng thấy ấm lòng.
Phụ mẫu của hắn – cũng là cha mẹ chồng ta – mất sớm, chàng tuổi trẻ đã xông pha biên cương, tuy mang thân phận con trai Trấn Quốc hầu và là cháu Quý phi, nhưng những thứ ấy chẳng giúp gì nhiều.
Chàng chỉ biết tự dùng mồ hôi, máu và mạng sống để lập công.
Thiên hạ khen chàng là tài năng xuất chúng, nào để ý đến những vết thương chi chít sau mỗi chiến trận?
Giờ ta là thê tử của chàng, ta sẽ đau lòng và chăm lo cho chàng.
Đêm ấy, ta thiếp đi lúc nào không rõ, trong vòng tay ấm áp của chàng.
Vì hôn sự được Hoàng Thượng ban, sáng hôm sau ta và chàng phải vào cung tạ ân. Chàng còn lấy thánh chỉ cho ta xem.
“Hôn sự do vua ban phải được điều tra danh tính rõ ràng. Chuyện ‘gả thay’ như trong thoại bản cẩu huyết ấy làm gì có?” — chàng vừa nói vừa nhíu mày, gõ nhẹ trán ta.
Ta cứng họng, cũng chẳng dám phân bua, chỉ thở dài: mấy cốt truyện tráo đổi tỷ muội đúng là lừa người mà…
Nhưng cũng nhờ thế, ta tin chắc chàng cầu hôn chính vì ta, hai chúng ta vốn dĩ phải nên duyên.
Khi vào cung, chàng ra tiền triều gặp Hoàng Thượng, ta thì được đưa đến yết kiến Hoàng Hậu.
Bình thường ta chỉ hành lễ từ xa, lần này mới thấy người quả nhiên đoan trang hiền đức. Phó Quý phi cũng ở đó, khéo léo pha trò, khiến buổi gặp gỡ thêm vui.
Sắp cáo lui, Phó Quý phi giữ tay ta, ân cần dặn: “Yểu Yểu, tính A Huyên đôi khi cứng đầu, nóng nảy. Nếu con chịu ấm ức, cứ tìm ta, ta giúp con.”
Ta khẽ cười: “Xin nương nương yên tâm, phu quân con không bắt nạt con đâu ạ.”
Phó Quý phi nghe vậy mới để chúng ta lui ra.
Trên đường về, ta đi ngang khu vườn từng cãi nhau với Khương Vân Nhụy. Lúc ấy vừa sang hạ, hoa cỏ rực rỡ hơn cả xuân.
Chàng thấy ta chăm chú nhìn, liền nắm tay: “Nàng thích loài hoa nào không? Ta vừa được Hoàng Thượng cho phép hái vài bông về cài trâm cho nàng.”
Ta ngạc nhiên: “Chàng… còn biết đi xin hoa nữa sao?”
Không trách ta bất ngờ, xưa nay chàng vốn cương nghị dứt khoát, ít ai nghĩ tới cảnh chàng tự tay xin hoa tặng thê tử.
Phó Huyên nghiêng đầu, tai hơi đỏ: “Trước kia nàng với Khương Vân Nhụy khen vườn Ngự Hoa đẹp, ta nghĩ mẫu đơn đang nở, hái vài đóa về cũng tốt.”
Ta cũng thấy thẹn, bèn chỉ đóa Phượng Đan chưa nở ở góc vườn: “Vậy… ta lấy bông kia.”
Khi chàng cài hoa lên tóc ta, cả hai đứng rất gần. Mặc dù đã là phu thê, từng ôm ấp và nằm chung giường, nhưng ta vẫn đỏ mặt. Vội kéo tay chàng rời đi: “Thôi, về mau!”
Chàng tùy ý để ta dắt đi, đến một chỗ mới cười nhẹ: “Đi sai hướng kìa.”
Đúng hẹn, ba ngày sau, chàng quả nhiên hộ tống ta về lại nhà mẹ đẻ.
Đại tỷ đã rời đi, chỉ còn đích mẫu và mẫu thân kéo tay ta ân cần hỏi han đời sống phu thê.
Bấy giờ ta mới biết, chuyện chàng “sống lại” ở kinh thành cũng được giấu nốt, khiến mẫu thân buồn khóc mấy phen.
“Hắn đúng là ương bướng, năm ấy ta đã can gián đừng ra chiến trường. Hắn chẳng nghe, đến ta cũng dám giấu!”
Mẫu thân tức tối trách. Ta cười: “Cũng may phu quân con bình an trở về. Hoàng Thượng trừng trị xong gián điệp, Bắc Cương yên, đang chuẩn bị phong thưởng, bổ nhiệm chàng vào Hoàng thành ty.”
8
Thật trọn vẹn.
Mẫu thân xoa đầu ta, khẽ thở dài: “May mà nó quay lại, giờ con gái ta cũng có người che chở. Ta nhìn nó lớn lên, hai đứa hạnh phúc quý giá hơn mọi thứ.”
Kế mẫu bên cạnh cũng gật gù, hết lời khen ngợi, bảo “gả con cho người mình quen gốc gác vẫn yên tâm nhất”.
Phụ thân càng vừa ý, trò chuyện với chàng rất lâu. Ta hỏi về nội dung cuộc trò chuyện, chàng nhất quyết không nói, chắc toàn chuyện triều đình.
Ta cũng không mấy để tâm, trước mắt quan trọng nhất là chữa lành sẹo cho chàng.
“Có phải vì mấy vết sẹo này mà nàng chê ta chứ, tiểu hoa si?”
Chàng cố tỏ vẻ nghiêm nghị, nhưng ta thừa biết chàng đang trêu, bèn hừ nhẹ: “Thân này đã giao cho ta, tất nhiên ta muốn làm gì thì làm.”
Ta chỉ đùa miệng, thế mà chàng lập tức “lấy thân báo đáp” một cách vô cùng nghiêm túc.
Năm nay chàng vừa hai mươi ba, khoẻ mạnh sung mãn. Nhờ ta công phu chăm sóc, những vết sẹo gần như mờ hết, chàng giờ càng thêm phong nhã, khó ai sánh kịp.
Trong phủ ít người, việc không nhiều, đôi khi ta tới hiệu thuốc thuộc của hồi môn để luyện tay nghề, bốc thuốc và khám cho vài bệnh nhân.
Vì vậy, đến khi chàng một lần nữa được lệnh xuất chinh, dỗ dành ta trên giường xong, ta bèn cười bảo: “Ta muốn đi cùng chàng.”
Chàng ôn tồn: “Nơi chiến trường gươm đao khốc liệt, quân luật nghiêm minh, tướng quân càng không thể đem nữ quyến.”
Ta liền lấy ra một bản thánh chỉ từ dưới gối: “Nhưng Hoàng Thượng đã sắc phong ta làm quân y. Phó Tướng quân ơi, nếu chàng chịu ‘lót tay’ cho ta, biết đâu ta cho chàng đi cửa sau?”
Vì không hài lòng chất lượng dược liệu của Bộ Hộ, ta bỏ bạc riêng mua thêm rất nhiều thuốc tốt, dự định giữa đường sẽ đưa đến tiền tuyến.
Chàng lại cười bình thản: “Trong phủ, tiền bạc đều để nàng quản, ta lấy đâu ra mà hối lộ? Thế thì… ta lại lấy thân báo đáp thêm lần nữa vậy.”
-Hoàn-