Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

[Bái phục, Ngô đúng là nhạc sĩ.]

[Mở mắt ra thấy chó cũng biết gõ chiêng, chắc chưa tỉnh ngủ.]

[Ngô , ngươi giấu “trẫm” cái nữa hả?]

[Nói ra chắc không ai tin, hồi thi đại học nó ngồi cạnh tôi, thông minh từ bé.]

11

Tôi là con ch.ó ta ba lần top trending. Theo tôi tự đánh giá, độ nổi tôi đã đạt đến tầm chó sao quốc dân rồi. fan cắt video tôi chơi nhạc cụ gõ, đăng mạng, một đêm ba triệu like. Phiếu bầu tôi mẹ thì tăng chóng mặt, chễm chệ ngôi bảng.

Chó sao thì phải ra dáng chó sao. Tôi ưỡn ngực, ngẩng cao , lúc nào cũng phải giữ hình tượng.

Ai ngờ khoảnh khắc “quê” lại đến nhanh vậy.

Mẹ tôi người kia phỏng vấn hết, lũ chó mèo ở đại sảnh. Lúc đó nắng chiều vừa đẹp, tôi đang ngồi phơi nắng rất chi là tao nhã.

Đột nhiên Điểm Tử Tiểu Tam Hoa cãi nhau. Tiểu Tam Hoa cứ đ.ấ.m bình bịch Điểm Tử.

Tôi mở mắt cái rẹt.

Tôi là chó mà, không ra tay thì ai ra tay! Phải can ngăn ngay!

Nhanh cắt, tôi bật dậy nhảy phóc xuống bệ cửa sổ. Ai ngờ đúng lúc tôi chuẩn tiếp đất ngon lành thì Nicholas chơi đểu vấp cho tôi một phát.

Cái giống chó vàng khè này đểu cáng thật!

đáp đất đẹp trai tôi dày công chuẩn tan thành mây khói.

Trong tích tắc, trái đá phải, phải đạp trái, tôi xoắn xuýt thành hình con cóc, cằm thì cạ đất vẽ ra một đường cong điệu nghệ.

Tôi hoảng hồn, thất thanh.

“Gâu gâu! Gào gào! Huhu!”

Tôi sắp c.h.ế.t rồi à! tôi! Mông tôi! Cằm tôi! Tạm biệt giới!

“Ẳng ẳng ẳng! Huhu!”

Tôi thảm thiết, đau thương, bi đát.

Không khí đóng băng.

Khung chat nổ tung tràng cười bò lăn.

[Con chó này ngã hỏng rồi à, sao cứ mãi ?]

[Tháo pin con Ngô ra được không, ồn ào cái loa phường.]

[Hóa ra hôm nay thứ năm “đen tối”, con ch.ó hưng phấn ấy mà.]

[Ngô ! Hú cho anh một nốt cao chót vót hủy diệt giới xem nào!]

[Chắc va móng rồi.]

[Đã quay clip, dùng để test loa điện thoại.]

…Tôi chế giễu một trận tơi bời.

Ngay fan tôi cũng hùa nhau trêu, làm tôi mất hết mặt mũi. Bọn họ cắt ghép đủ loại video rồi tung mạng, mẹ tôi xem trời. trời, mẹ tôi cười muốn sặc. trời, cái biệt thự rộng thênh thang vang vọng thảm thiết tôi.

thứ tư, mẹ tôi người kia phải ra ngoài. Tổ chương trình sẽ quan sát phản ứng lũ thú cưng khi không chủ nhà. con bạn chó mèo tôi đều nhốt phòng riêng.

Trước khi , mẹ tôi vẫn để sẵn điện thoại dự phòng cho tôi, đặt sẵn nút bấm. Mẹ tôi dặn, “Mẹ nhé, thì điện cho mẹ.”

Khung chat tràn ngập dấu chấm hỏi.

[ điện???]

[Tiểu Hoa ơi, cô lú lẫn rồi, nó là chó mà kiểu !]

[Nó gõ được chữ” tốt lành” kia kìa, điện lạ.]

con bạn mèo tôi khá yên tĩnh, phơi nắng, tuần tra lãnh thổ l.i.ế.m lông. Đám chó thì ồn ào hơn, Điểm Tử trèo giường chui chăn, Nicholas bắt làm “thợ sửa chữa”, Gia Gia thì gặm cái đồ chơi chít chít.

Các phòng livestream khác náo nhiệt hẳn , phòng tôi là im thin thít. Mọi người bảo thật là khác thường.

Nhưng mình tôi biết, mẹ vắng, chó phải trông nhà. Phải canh chừng ngoài cửa, dòm ngó lũ chim sẻ ngoài cửa sổ.

Mười phút trôi qua, mẹ vẫn chưa . Nửa trôi qua, mẹ vẫn chưa . rưỡi trôi qua, mẹ vẫn chưa . Thường mẹ chợ phiên cũng phải rồi chứ.

là tôi cho mẹ.

Tôi bấm nút tiên.

Nút , “Hey Siri!”

cho Tiểu Hoa.”

“Tút tút tút…”

Mẹ tôi nhấc máy, “Ngô , lại nữa đấy?”

Tôi nhìn mẹ trên màn hình, cái mõm.

Mẹ bảo, “Ngồi gần , lùi ra xa chút .”

Tôi lùi lùi bước, lại cái mõm.

Mẹ nói, “Biết rồi, ngay đây, đừng giục, mẹ mua bánh bao đường đỏ cho con rồi.”

Tôi cười toe toét.

Khoe cái lưỡi cho mẹ xem.

12

Tôi là con ch.ó ta sắp ẵm một trăm vạn nhà. Chương trình bảy kết thúc chóng vánh. nay, từ khóa tôi cứ chễm chệ trên top trending.

#NgôQuảngTiếnChuẩnHàngTuyểnChọn

#NgôQuảngTiếnBánhBaoĐườngĐỏ

#NgôQuảngTiếnThiĐạiHọcỞĐâu

Hôm cuối, tổ chương trình chơi lớn, cho một cú twist cực mạnh. Họ muốn quay cảnh thú cưng phản ứng khi chủ gặp tình huống nguy hiểm bất ngờ.

tụi tôi thì chẳng mảy may hay biết.

Mẹ tôi vẫn dắt tôi dạo thường lệ. Nhưng lạ một điều là hôm nay mẹ tôi ít nói hẳn, im thóc. Vốn dĩ tôi đang mải mê ngắm hoa cỏ, nhưng sự im lặng kỳ lạ này khiến tôi chặn đường mẹ lại.

Tôi cái mõm.

“Gâu gâu.”

Mẹ tôi đáp, “Mẹ không sao.”

Tôi nhe răng gầm gừ trong không khí.

Mẹ tôi đáp, “Mẹ không thèm bánh bao đường đỏ đâu.”

Thôi được rồi, đồ vô ơn bạc nghĩa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương