Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI TỪ ĐẦU :
“Không thể.” Tôi hất tay anh ra. “Ngày mai, anh sẽ nhận được thông báo từ Ủy ban Kỷ luật.”
Tôi lấy từ trong túi ra một tập hồ sơ: “Đây là bản sao các chứng cứ anh biển thủ công quỹ. Giữ lại làm kỷ niệm đi.”
Anh ta bất ngờ bật dậy, hai mắt đỏ ngầu như thú bị dồn vào đường cùng: “Thẩm Niệm, cô thật độc ác! Bao năm qua tôi…”
“Anh làm sao?” Tôi cười lạnh. “Ghi nhật ký mỗi ngày để chê tôi nhạt nhẽo? Hay những lời thề non hẹn biển kia đều là diễn?”
Anh ta như một quả bóng xì hơi, ngã sụp xuống sàn.
Phiên tòa xét xử Giản Vi diễn ra vào cuối thu.
Tôi ngồi ở hàng ghế cuối của khán phòng, nhìn cô ta bị cảnh sát áp giải vào.
Gương mặt từng rạng rỡ, giờ tiều tụy thảm hại. Áo sơ mi lụa đắt tiền đã bị thay bằng bộ đồ tù nhân màu cam nhăn nhúm.
Khi công tố viên đọc bản cáo trạng về hành vi biển thủ và hối lộ doanh nghiệp, cô ta bỗng hét toáng lên tại bục nhân chứng:
“Là Thẩm Niệm hãm hại tôi!”
Tiếng gõ búa của thẩm phán bị nhấn chìm trong cơn gào rú điên cuồng của cô ta.
Tôi bình tĩnh giơ điện thoại lên — màn hình là tin nhắn cô ta từng gửi cho Trần Mặc:
“Hủy hoại vợ anh đi, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
Cả phòng xử chấn động.
Phán quyết cuối cùng: Giản Vi lĩnh 12 năm tù giam.
Khi bị dẫn đi, lưng áo tù đã ướt đẫm mồ hôi, trông như một con bướm hấp hối bị ngâm nước.
Trần Mặc bị tuyên án 3 năm tù với vai trò đồng phạm.
Hôm tuyên án, trời đổ mưa như trút.
Tôi đứng dưới mái hiên tòa án, che ô đen, lặng lẽ nhìn anh ta bị áp giải lên xe cảnh sát.
Nước mưa tràn xuống mặt anh ta — không rõ là nước mắt hay nước trời.
“Thẩm Niệm!” — Anh ta bất ngờ vùng khỏi cảnh sát, áp trán vào cửa kính xe hét lên:
“Cô sẽ hối hận!”
Tôi quay lưng, bước về phía bãi đỗ xe. Tiếng mưa gõ trên ô át đi tiếng gào thét của anh.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy chiếc xe cảnh sát dần biến mất trong màn mưa xám xịt.
Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc ở đó.
Cho đến nửa năm sau, một cuộc gọi từ bệnh viện trại giam kéo tôi trở lại thực tại.
Trần Mặc bị chẩn đoán ung thư gan giai đoạn cuối. Trong thời gian được bảo lãnh y tế, anh ta gặp tai nạn giao thông. Giờ đang hấp hối, muốn gặp tôi lần cuối.
Tôi đứng ngoài phòng bệnh, qua lớp kính nhìn vào.
Người đàn ông từng phong độ, giờ tiều tụy chỉ còn da bọc xương, dây dợ máy móc chằng chịt khắp người như mạng nhện.
“Em đến rồi.” Giọng anh ta khàn đặc như giấy nhám cọ vào đá. “Anh biết… em sẽ đến.”
Tôi không lại gần, chỉ đứng cách giường ba mét.
Mùi thuốc sát trùng pha lẫn hơi thở của tử thần khiến người ta nghẹt thở.
“Niệm Niệm…” — Anh ta cố nâng cánh tay cắm đầy ống kim, “Tha thứ cho anh…”
Lá ngô đồng ngoài cửa sổ bị gió cuốn lao xao.
Tôi chợt nhớ đến ngày xưa — dưới gốc cây ấy, anh từng tỏ tình với tôi trong bộ sơ mi trắng trong suốt dưới nắng.
“Anh có biết không…” Tôi cất lời, giọng bình tĩnh đến lạ.
“Hôm anh ngoại tình, tôi đã nướng chiếc tiramisu mà anh thích nhất.”
Đồng tử anh ta co lại dữ dội.
“Tôi đã ném cái bánh đó đi.” Tôi bước về phía cửa sổ. Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt đau nhói, như muốn đốt sạch cả mười hai năm ký ức.
Máy đo nhịp tim bất ngờ phát ra tiếng cảnh báo sắc lẹm.
Khi y bác sĩ lao vào, tôi lùi lại sát tường.
Trần Mặc vẫy tay trong không trung như cố níu kéo điều gì đó.
“Cô Thẩm! Anh ấy cần cấp cứu, phiền cô…”
“Không cần đâu.” Tôi xách túi, quay lưng ra cửa. “Chúng tôi… đã tạm biệt nhau từ lâu rồi.”
Khi cánh cửa khép lại, tôi nghe thấy anh ta thều thào một câu cuối cùng:
“…Xin lỗi…”
Tang lễ của Trần Mặc diễn ra vào một ngày âm u.
Tôi đứng ở vị trí cao nhất trong nghĩa trang, lặng nhìn vài người tới viếng rồi lặng lẽ rời đi.
Nghe nói, Giản Vi sau khi nhận tin Trần Mặc qua đời đã cố gắng tự tử trong tù — nhưng không thành.
Một kiểu yêu cuồng si đáng buồn.
“Đây là di vật anh Trần để lại cho cô.” — Luật sư trao cho tôi một phong bì ngả màu.
“Anh ấy nói… cô sẽ hiểu.”
Bên trong là một tấm ảnh cũ — chụp chung sau trận tranh biện hồi đại học.
Anh ta nghịch ngợm giơ tay làm tai thỏ phía sau đầu tôi.
Mặt sau ảnh có dòng chữ viết tay: “Nếu có thể làm lại từ đầu, anh sẽ là một người chồng tốt.”
Tôi để bức ảnh ấy theo gió bay vào lò thiêu.
Khi ngọn lửa bùng lên, điện thoại hiện thông báo xuất vé từ hãng hàng không: chuyến bay đến Iceland vào ngày mai.
Lúc thu dọn hành lý, tôi vô tình chạm vào một chiếc hộp nhung ở góc tủ.
Là cặp mặt nạ đôi chúng tôi từng mua ở Venice lúc trăng mật — anh nói sẽ để dành đến lễ kỷ niệm kim cương mới mang ra đeo.
Khi những chiếc mặt nạ bốc cháy trong lò sưởi, tôi đặt vé vòng quanh thế giới.
Điểm đến đầu tiên là Venice — nơi tôi muốn một lần ngồi lên chiếc thuyền gondola, chỉ một mình.