Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

11 giờ:

“Lại chạy nữa à?”

Tôi thấy anh càng lúc càng quấy nhiễu lòng mình, bực quá liền tắt luôn điện thoại.

May mà luận văn tốt nghiệp tôi đã chuẩn bị rất kỹ, đến cả giáo viên hướng dẫn luôn nghiêm khắc gấp đôi với tôi cũng không bắt bẻ được gì.

Buổi bảo vệ diễn ra suôn sẻ, mấy thầy cô trong hội đồng ai cũng nở nụ cười hài lòng.

Tôi cúi người cảm ơn, xách laptop quay về ký túc xá, vừa tới nơi đã nhìn thấy Chu Vân đang đứng dưới lầu.

Anh cau có, vừa nhìn thấy tôi liền nghiến răng nghiến lợi:

“Tắt máy à? Sao em không giống ba năm trước, chặn luôn anh đi cho rồi?”

Tôi trầm ngâm một lúc:

“Thật ra… cũng không phải là không được.”

Sắc mặt Chu Vân càng tối sầm:

“Em dám thật à?”

“Tìm em có chuyện gì sao, giám đốc Chu?”

Anh cau mày, nhìn tôi từ đầu đến chân như đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

Anh chỉ nói:

“Anh đã đặt bàn ở nhà hàng, chúc mừng em bảo vệ xong luận văn, giờ em được tự do rồi.”

Tôi định từ chối:

“Cảm ơn giám đốc Chu, nhưng mà…”

“Là nhà hàng Ý em từng đăng lên vòng bạn bè, nói muốn ăn nhưng không đặt được chỗ.”

Tôi nuốt nước bọt, rơm rớm nước mắt nói:

“Nhưng mà em đói lắm rồi, mình đi luôn bây giờ nhé.”

Dù sao anh cũng có ý định trả thù tôi, vậy ăn một bữa “bữa cuối” cũng đâu có gì quá đáng?

Mang theo tâm lý “bữa này ăn xong, chưa chắc có bữa sau”, tôi ăn nhiệt tình đến mức không kiêng nể.

Chu Vân ngồi đối diện, kiên nhẫn bóc từng con tôm cho tôi.

Thịt tôm tươi ngọt, béo đầy, được chấm vào nước sốt rồi đặt ngay ngắn vào đĩa trước mặt tôi.

Khóe môi anh cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, như thể đang cho một con vật nhỏ ăn:

“Thích thì ăn nhiều vào.”

Nếu như hôm đó tôi không tận mắt thấy anh bóc cua cho vị hôn thê của mình, có lẽ tôi thật sự đã rung động trở lại, lại mất phương hướng một lần nữa.

Ăn no uống đủ, tôi còn uống gần hết nửa chai rượu vang dùng kèm bữa, cuối cùng trong cơn chếnh choáng, tôi ngồi vào chiếc Panamera màu cam đỏ rực mà Chu Vân mới lái tới.

Anh lái xe, còn tôi tựa vào ghế, nhắm mắt không nói một lời.

Đến khi xe dừng lại bên ngoài cổng trường, gió lạnh lùa vào qua khe cửa sổ, khiến tôi dần tỉnh táo lại.

Chỉ là còn chưa kịp mở mắt, tôi đã cảm nhận được một thứ gì đó ấm nóng chạm lên môi mình.

Giây tiếp theo, tôi lập tức đẩy mạnh Chu Vân ra.

Trong ánh mắt anh lộ rõ vẻ hoảng loạn xen lẫn gắng gượng bình tĩnh, tôi đưa tay lau môi, ngẩng đầu nhìn anh:

“Chu Vân, anh không thấy mình như vậy rất bẩn thỉu sao?”

Màu máu trên mặt anh dần dần biến mất, anh nhìn chằm chằm vào tôi, rất lâu sau mới khàn khàn mở miệng:

“Em nói gì?”

9

“Ba năm trước em dùng thông tin giả để lừa anh, lúc mới quen cũng không hề nghiêm túc yêu đương gì, là lỗi của em.”

“Em thừa nhận, khi đó đúng là bị nhan sắc anh hấp dẫn, thấy anh đẹp trai nên cố tình tiếp cận.”

“Sau đó chia tay lại chẳng nói rõ ràng với anh, anh oán hận em cũng là chuyện bình thường. Nếu muốn trả thù, anh hoàn toàn có thể dùng quan hệ để gây khó dễ cho em, cản em lấy bằng tốt nghiệp, hoặc đợi em vào công ty rồi chèn ép.”

Tôi siết chặt lòng bàn tay, hít sâu mấy hơi, cố gắng đè nén sự run rẩy trong giọng nói:

“Dùng tình cảm để trả thù người khác, anh không sợ tổn thương đối phương một ngàn mà chính mình cũng mất đi tám trăm sao?”

“Anh làm vậy, có xứng với vị hôn thê của mình không?”

Chu Vân sững người.

Một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi:

“Vị hôn thê nào?”

Tôi đoán trước được là anh sẽ phủ nhận, thế nên rút điện thoại ra, tìm đoạn video ngắn đó, đưa thẳng đến trước mặt anh.

Chu Vân nhìn vài giây, sắc mặt dần trở nên kỳ lạ:

“Sao em lại nghĩ cô ấy là vị hôn thê của anh?”

Không thấy quan tài không nhỏ lệ à?

Tôi giận quá, dứt khoát nói thẳng luôn:

“Hôm đó hai người ăn trong nhà hàng gần đây, tôi nhìn thấy hết. Anh còn bóc cua cho cô ta, tuy tay nghề rất tệ, lãng phí bao nhiêu thịt.”

Chu Vân hít sâu một hơi:

“Vế sau cùng, em hoàn toàn có thể không nói.”

Anh nghiêng người qua, giúp tôi cài dây an toàn, sau đó lái xe thẳng đến trước một căn biệt thự.

Đèn cửa sổ trên lầu vẫn sáng.

Chu Vân bảo tôi ngồi yên trong xe, còn anh thì xuống gõ cửa.

Một lúc sau, một người phụ nữ quen mặt mới lườm nguýt bước ra mở cửa.

Tóc xoăn hơi rối, váy ngủ lụa trên người cũng có vài nếp nhăn.

Trên mặt đầy vẻ khó chịu, vừa thấy Chu Vân đã bắt đầu mắng:

“Chu Vân, não anh tối nay bị lừa đá à? Anh là tổng tài độc thân thì cũng đừng kéo người khác vào, em còn có hẹn đấy!”

Chu Vân mặt lạnh như tiền:

“Có một chuyện hiểu lầm cần em ra mặt giải thích.”

Nói xong liền kéo cô ra xe.

“Cẩn thận cái tay! Da dẻ người ta mỏng manh lắm đó nha, đã nhờ người ta giúp còn thô lỗ…”

Cô bị anh kéo đến bên xe, nhìn chiếc xe một lượt rồi bỗng bật cười:

“Đổi xe rồi à? Màu này loè loẹt thật, chẳng hợp với tính cách anh chút nào.”

“Có người thích.”

Chu Vân mở cửa xe, để lộ tôi bên trong vẫn còn hơi chếnh choáng men rượu.

Người phụ nữ nhoẻn miệng cười, đưa tay về phía tôi:

“Chào chị, em là em gái của Chu Vân, tên Bạch Nha.”

Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt hoàn toàn không tin.

Cô ấy cuống lên:

“Thật mà, cùng cha cùng mẹ, đảm bảo hàng thật giá thật. Chỉ là sau khi ba mẹ ly hôn, em theo họ mẹ thôi.”

Chu Vân nói:

“Hôm đó mời em đi ăn, cô ấy nhìn thấy.”

Bạch Nha lập tức như bừng tỉnh:

“A, tháng trước hả? Lúc đó Chu Vân có việc nhờ em giúp, nên đặc biệt mời đi ăn.

Thấy em mới làm móng, còn rất ân cần giúp em bóc cua nữa cơ.

Chỉ có điều tay nghề quá tệ, phí hết bao nhiêu thịt…”

Chu Vân gân xanh nổi đầy trán:

“Vế sau cùng không cần nhắc lại cũng được chứ?”

…Thì ra là hiểu lầm thật.

Tôi áp mu bàn tay lạnh ngắt lên má, lần hiếm hoi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Chu Vân nhíu mày hỏi:

“Còn cái video ngắn mà em đăng kia, là ai?”

“Bạn trai mới của em.”

Bạch Nha nhướng cằm, hờ hững đáp.

“Sao, chuyện đó anh cũng muốn quản à?”

Cô ấy chẳng nể mặt chút nào, tiếp tục châm chọc:

“Em không giống mấy ông anh trai già còn ‘zin’, đến tuổi này mới yêu lần đầu, thế mà lại để người ta chạy mất.”

“Chu Vân, thật mất mặt. Sau này ra đường đừng nói là anh trai của em đấy.”

Nói xong, cô phất tay một cái rồi quay người vào nhà.

Ngay khoảnh khắc cửa khép lại, tôi thấy nơi cửa ra vào có một bóng người cao ráo đứng đó.

Vừa thấy Bạch Nha, người ấy liền cúi xuống hôn cô.

…Hình như bọn tôi thật sự đã làm phiền cô ấy rồi.

Chu Vân ngồi lại vào xe, hai người chúng tôi đối mặt, lặng lẽ một lúc lâu.

Anh lên tiếng, giọng có phần lạnh nhạt:

“Em không định nói gì sao?”

Tôi cụp mắt, ỉu xìu nói:

“Xin lỗi.”

“Vậy tức là, em tắt máy, không trả lời anh… chỉ vì nghĩ anh có vị hôn thê?”

Ban đầu tôi định cứng miệng một chút, nhưng khi đối diện với ánh mắt nghiêm túc của anh, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận.

“Anh nhờ cô ấy giúp chuyện gì vậy?”

Anh khẽ cười:

“Bí mật, bây giờ chưa thể nói cho em biết.”

Tôi bỗng nhớ ra chuyện rất quan trọng:

“Vậy… bộ đồ ngủ kia, em còn phải đền không?”

“Trình Ninh Ninh, em có thể tập trung nghĩ nghiêm túc về chuyện của chúng ta được không?”

Tôi ủ rũ đáp:

“Thì em đang nghĩ đấy thôi… chẳng phải đó là đồ ngủ của anh sao—”

“Im miệng.”

Giây tiếp theo, anh nghiêng người hôn tôi.

Ánh đèn xe rọi vào đáy mắt anh, đôi môi mềm mại lướt qua môi tôi, chầm chậm ma sát, rồi dần dần trở nên nóng rực.

Anh tựa trán vào tôi, hơi thở gấp gáp:

“Tối nay đừng về trường nữa, được không?”

Tôi bắt đầu mặc cả:

“Vậy em có thể nói vài câu dirty talk để khuấy động không?”

Chu Vân nhíu mày.

Tôi giả bộ bỏ cuộc, lùi một bước để tiến hai bước:

“Thôi được rồi, không làm khó anh nữa. Em về trường đây.”

Mi mắt anh khẽ run, cuối cùng cũng nhượng bộ:

“Được.”

10

Trong khu vườn biệt thự ngoại ô, ánh trăng đổ xuống chiếc xích đu.

Giữa nhà kính toàn hoa là một bể suối nước nóng hình tròn.

Tôi bám lấy Chu Vân, nhìn đuôi mắt anh đỏ ửng, ra lệnh:

“Gọi vợ đi.”

“…”

Anh nghiến răng:

“Trình Ninh Ninh, em đừng có được nước lấn tới.”

Tôi rút tay lại, mặt không cảm xúc, giọng nhạt tênh:

“Thôi vậy, nếu anh đã không tình nguyện đến thế, thì em cũng đâu phải không thể sống thiếu anh.”

Ngay lúc tôi xoay người, một cánh tay bất ngờ vươn ra từ phía sau, vòng qua eo tôi, kéo cả hai người ngã vào suối nước nóng.

Nước bắn tung tóe khắp nơi, Chu Vân giữ chặt tôi bên bờ suối, ánh mắt phủ một tầng sương mờ:

“Bây giờ mới muốn chạy, muộn rồi.”

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chu Vân hỏi tôi:

“Không phải em đang ở trường sửa luận văn à, sao lại chạy đến nhà hàng xa như thế?”

Tôi quấn một chiếc chăn mỏng, lười biếng cuộn mình trên sofa:

“Em nghĩ anh chắc cũng đoán ra rồi.”

“Lại là Trình Dao.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương