Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Đây là một viên kim cương hồng thuộc loại sưu tập. Lần trước anh mời em gái đi ăn, còn giúp em ấy lấy được một hợp đồng, em ấy mới đồng ý bán cho anh, còn nhờ nhà thiết kế giúp đỡ thiết kế chiếc nhẫn này.”
Chu Vân nhìn tôi với ánh mắt vừa lo lắng vừa mong chờ:
“Ninh Ninh, em lấy anh nhé?”
Hoá ra đây chính là việc anh nhờ Bạch Nha giúp đỡ.
Tôi đã đồng ý.
Tôi luôn tin rằng, may mắn của mỗi người là công bằng.
Trời không ban cho tôi một gia đình hạnh phúc viên mãn, cũng không có cha mẹ yêu thương vô điều kiện.
Nhưng lại cho tôi một trí tuệ sáng suốt, cùng năng lực học tập và làm việc không thua kém ai.
Còn những thiếu hụt trong tình cảm, thì để Chu Vân bù đắp.
Người yêu thương nhau, dù xa cách thế nào cũng có thể tái ngộ.
(Chính văn kết thúc)
“Tái ngộ” (Hai ngoại truyện)
Ngoại truyện Chu Vân: Khúc harmonica
Khi mẹ tôi dẫn em gái rời khỏi ngôi nhà này, bà đã thu dọn mọi thứ gọn gàng sạch sẽ.
Chỉ để lại một chiếc harmonica.
Rất lâu trước đây, khi ba tôi vẫn chưa phản bội, ngôi nhà vẫn chưa trở nên rối ren hoàn toàn.
Khi ấy, mẹ tôi thường để tôi và em gái ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, thổi những khúc harmonica cho chúng tôi nghe.
Những giai điệu ấy phần lớn dịu dàng, êm ái, đến mức sau này khi bà đầy căm hận chỉ thẳng mặt tôi, mắng tôi là dòng máu rác rưởi của nhà Chu, tôi đã sợ đến đứng chôn chân tại chỗ.
“Bạch Nha, chúng ta đi thôi.”
Bà ném cho tôi ánh mắt đầy khinh bỉ, rồi không ngoảnh đầu lại nữa.
Sau đó, tôi cố gắng cầm lấy cây harmonica ấy, nhưng dù có thổi thế nào cũng không thể vang lên được những giai điệu bà từng thổi.
Kể từ khi bà rời đi, nhà họ Chu trở thành ác mộng của tôi.
Từ năm mười bảy tuổi, tôi bắt đầu từng bước giành lấy tài sản trong nhà, mất đến chín năm mới hoàn toàn làm chủ.
Sau khi trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, ba tôi chỉ còn biết vay tiền từ tôi để nuôi vợ con, thái độ cũng thay đổi rất nhiều.
Không thể để ông ta yêu thương tôi.
Nhiều năm sau, tôi và Trình Ninh Ninh cùng quây quần trong một khách sạn, quấn chung một chiếc chăn, xem phim “Harry Potter.”
Trong phim, Harry Potter sống trong căn phòng nhỏ dưới gầm cầu thang, nơi những hạt bụi rơi xuống khi ai đó đi lên đi xuống cầu thang khiến tôi nhớ đến những đêm tôi bị nhốt trong tủ quần áo, cuộn tròn chịu đựng.
Trình Ninh Ninh vô tình chạm vào tay tôi, ngạc nhiên nói:
“Tay anh lạnh quá.”
Tôi há miệng định trả lời thì cô đã nhanh chóng nắm lấy tay tôi, luồn tay vào dưới gấu áo tôi.
“Để em giúp anh làm ấm.”
Cảm giác mềm mại, ấm áp như làn gió thổi qua cành cây mùa xuân, dường như chỉ trong nháy mắt đã làm chín mọng quả anh đào đỏ thắm.
Ánh đèn chiếu vào mắt cô, long lanh ướt át.
Cô mỉm cười đến gần, hôn tôi rồi tiện tay tắt màn hình iPad, úp xuống bàn:
“Không xem nữa… chơi với em đi, chồng ơi.”
Cô luôn thích thay đổi cách gọi tôi, đây là cách gọi bình thường nhất, còn rất nhiều biệt danh kỳ lạ khác đều nằm trong những đêm hỗn loạn, đảo lộn ấy.
Lúc đó, cô thường hết sức phóng túng, nói và làm mọi điều dám nghĩ dám làm.
Cô dùng cà vạt trói tay tôi, bắt tôi gọi bằng những biệt danh kỳ quái.
Cô ấy thắt những chiếc nơ bươm bướm thật đẹp và chắc chắn, ép tôi đến tận giới hạn mới chịu tháo ra.
Rồi còn…
Nhưng đến ban ngày, cô lại trở về dáng vẻ mệt mỏi, như một con sóc nhăn nhó, vừa yếu đuối vừa háo sắc.
Sự kết hợp mâu thuẫn và kỳ lạ ấy lại có một sức hút kỳ lạ và chết người đối với tôi.
Nó khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ấy.
Khi khách sạn mới thông báo về việc cách ly, mọi người được yêu cầu xuống sảnh nhận vật tư.
Cô ấy mặc bộ đồ ngủ có tai thỏ lông xù, co ro đứng thẫn thờ ở góc thang máy.
Nhận xong vật tư, bên cạnh có hai cô bé nhỏ, bố mẹ chỉ cho em gái hộp sữa chua duy nhất, còn chị gái bước chậm chạp phía sau, ánh mắt đầy ghen tị, muốn khóc mà không dám.
Cô ấy lấy ra hộp sữa chua của mình, liếc qua một cái:
“Sao lại là nhãn hiệu này chứ, tôi ghét loại này nhất, ngọt quá mức.”
Rồi cô ấy nhét hộp sữa chua vào tay chị gái, mặt lạnh lùng ra lệnh:
“Em, giúp tôi giải quyết hết đống sữa chua tôi không thích này đi.”
Đêm hôm sau, tôi lại nhìn thấy cô ấy trên ban công bên cạnh.
Cô vẫn mặc bộ đồ ngủ lông xù đó, đứng lặng yên trên ban công một hồi lâu.
Tôi nghe thấy cô thì thầm một mình:
“Thèm sữa chua quá, không biết mai có phát nữa không nhỉ…”
“Thôi, tôi làm sao mà tranh đồ uống với mấy đứa bé được, tôi đã lớn rồi mà.”
Qua lớp kính, tôi nhìn thấy cô ấy nắm chặt tay lại, đấm vào ngực mình, rồi từ túi áo ngủ rút ra một cây harmonica.
Tôi không biết cô sẽ thổi bản nhạc gì, tò mò nhìn cô chăm chú.
Rồi cô ấy thổi bài… “Hào hùng ca”.
Thổi xong, cô vỗ nhẹ lên lan can ban công như thể thở phào:
“Thấy chuyện bất công thì phải gào lên, đến lúc ra tay thì phải ra tay. Lời đã nói ra rồi, không thể nuốt lời được.”
Tôi đứng sững sau lớp kính, nhìn bóng lưng lông xù của cô bước vào nhà, khuất dần trong tầm mắt.
Sau này, chúng tôi đã ở bên nhau.
Tôi vô tình nhắc đến cây harmonica ngày đó, cô ngượng ngùng liếc tôi:
“À… hồi đó chỉ thổi cho vui thôi, thực ra em cũng không biết mấy bài đâu.”
“Nếu anh thích nghe, em còn có thể thổi cho anh bài ‘Lâu đài trên không’.”
Bài thứ hai cô thổi khá vụng về, thật ra không hay lắm.
Cuối cùng cô đặt cây harmonica xuống, ôm chầm lấy tôi, lẩm bẩm:
“Chồng ơi, chồng ơi, em thổi cho anh nghe rồi, bây giờ anh định thưởng em thế nào?”
Lạ kỳ thay, kể từ hôm đó, tôi không còn mơ thấy giai điệu harmonica ngày nhỏ, cũng không thấy hình ảnh tủ quần áo u tối bao phủ suốt hơn mười mấy năm qua.
Tôi muốn cưới cô ấy.
Ngay khi suy nghĩ đó vừa lóe lên, khách sạn được mở cửa trở lại.
Ấy thế mà chỉ sau một đêm, cô ấy biến mất.
Tôi nhắn tin cho cô rất nhiều lần, mãi sau đó cô mới trả lời:
“Chia tay đi, Chu Vân.”
Tôi đứng sững người tại chỗ trong giây lát, những lo lắng suốt đêm về việc cầu hôn và mơ tưởng về tương lai dài đằng đẵng bỗng chốc tan biến thành bong bóng xà phòng.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi cô ấy:
“Tại sao?”
Cô ấy đưa ra hai lý do nghe như bịa đặt cho qua, rồi thẳng tay chặn tôi khỏi liên lạc.
Tôi nhờ người tìm hiểu, nhưng dù là tên Hứa Dĩ Ninh hay địa chỉ và công ty cô ấy cho tôi, đều không thể tìm ra.
Tôi gặp em gái cô ấy tôimột lần, cô ấy khoe móng tay mới làm rồi chế giễu tôi:
“Người ta chẳng tin tưởng anh đâu. Em cũng vậy với mấy người yêu nhỏ của em, chỉ là chơi chơi thôi. Nếu cho thật thông tin, bị dính vào rồi thì chẳng thoát ra nổi đâu.”
Có thật vậy sao?
Tôi không muốn tin, cứng đầu nhìn em gái:
“Giữ giúp anh viên kim cương nhé.”
“Một ngày nào đó, anh sẽ tìm ra cô ấy.”
Cô ấy liếc mắt lên trời:
“Cây già nở hoa là phiền phức, anh còn không có lấy một tấm ảnh, tìm ra được thì có ma mới tin.”
Thời gian trôi qua từng ngày, ba năm tôi không gặp lại cô ấy lần nào.
Cho đến dịp Tết.
Trong nhóm công ty, nhiều người khoe mâm cơm tất niên, tôi ngồi trong xe vuốt vài bức ảnh rồi nhìn thấy cô ấy.
Ngồi ở góc, lưng hơi khom, chăm chú gặm miếng sườn trên tay.
Biểu cảm có vẻ khiêm nhường, nhưng chúng tôi đã từng bên nhau suốt hai tháng trời ngày đêm, tôi gần như ngay lập tức nhận ra sự chán nản sâu thẳm trong mắt cô ấy.
Người đăng ảnh tên là Trình Dao, là nhân viên mới được nhận vào công ty vài tháng trước.
Nếu tôi không nhớ nhầm, hồ sơ của cô ta còn có vài vấn đề.
Thế là tôi lấy địa chỉ, giả vờ cũng đến đó ăn cơm, rồi nhanh chóng lái xe đến.
Bước vào cửa, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt kinh ngạc đến không tin nổi của cô ấy.
Cô vội vã túm lấy chiếc túi vải sờn cũ mà ba năm trước đã mang theo bên mình, quay người định bỏ đi:
“Tôi bỗng dưng có việc, đi trước đây.”
“Tập trung lại đây, Trình Ninh Ninh, ngồi xuống!”
Người phụ nữ đứng cạnh mặt lạnh mắng mỏ cô ấy có nét giống cô ấy, có lẽ là mẹ của cô.
Nhưng trong ánh mắt bà không hề có tình thương.
Chưa kể đến nhóm họ hàng ấy, vừa nói vừa chê bai cô ấy trước mặt tôi một cách thản nhiên không kiêng nể.
Linh cảm của tôi ba năm trước không sai.
Cô ấy và tôi, cùng là một kiểu người.
Cô rời đi, tôi chầm chậm trở lại xe, đầu ngón tay vẫn còn vương lại mùi hương dịu nhẹ từ cô, đột nhiên kéo tôi về những đêm ấm áp đã qua.
Bên giường chỉ bật một ngọn đèn mờ, cô thở hổn hển, chống người ngồi dậy, lấy cà vạt kéo qua che mắt tôi.
Thị giác bị tước đi, trong bóng tối tuyệt đối, các giác quan còn lại được khuếch đại vô tận.
Những lời nói thô tục, trào phúng thậm chí dung tục tuôn ra từ miệng cô, giống như một sự giải thoát sau bao kìm nén.
Một mình cô dường như không đủ, còn kéo tôi cùng tham gia.
Nhưng sau khi kéo tôi sa đọa, cô lại một mình bỏ chạy.
Tôi thực sự từng oán giận cô ấy, nhưng sau những căm hận ban đầu, thứ trồi lên chỉ còn là nỗi nhớ.
Tôi thường xuyên mơ về cô ấy, mơ thấy cô ngồi bên cửa sổ ban ngày, viết gì đó.
Tôi hỏi cô, cô cười mỉm trả lời:
“Là việc liên quan đến công việc thôi, công ty bảo tôi làm một bảng biểu.”
Lần đầu tiên nói chuyện với cô, tôi hơi lo lắng, nhưng cô ấy thẳng thắn đưa tay ra:
“Tôi tên là Hứa Dĩ Ninh.”
“Năm nay hai mươi hai tuổi, làm việc ở công ty Xuân Cảnh, chỉ là một nhân viên bình thường thôi.”
Một hôm, nhân viên công ty mua rượu cho chúng tôi, cô ấy uống hơi say, bỗng tiến lại gần hôn tôi, rồi từ túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
“Thực ra, tôi còn nhờ họ mua giúp cái này, muốn dùng cùng tôi không?”
Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt mơ màng men say của cô, tôi lại lo lắng, lo sợ đây chỉ là một phút bốc đồng nhất thời của cô.
Nhưng cô ấy lại dùng bàn tay mềm mại nâng lấy khuôn mặt tôi, thì thầm khẽ:
“Vậy thì hãy yêu nhau đi, được chứ? Một cách nghiêm túc nhé.”
Tất cả những thông tin cô ấy nói với tôi đều là giả dối.