Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhét vào tay tôi một quả táo, bắt tôi gọt vỏ bà.
Nói để “rèn luyện khả năng phối hợp tay não”.
nghe bà thao thao bất tuyệt bịa chuyện sống động như phim:
“Trời ơi con yêu, con lại quên mất người đàn ông yêu con nhất trên đời sao?!”
“Con biết Trần Thức yêu con nhường nào không?”
Tôi cạn bà, hỏi ngược lại: “ mẹ biết hả?”
Bà trả tỉnh bơ: “Tất không.”
Tôi liếc bà một .
Tiếng mẹ đẻ tôi chính … cạn .
Nhưng nói cũng nói lại —
“Mẹ , nếu con Trần Thức đã không đội trời chung như , sao con nói ly mà ảnh lại không chịu?”
Tôi vẻ khẩn thiết bà Hồ, mong dạy.
Bà nở một nụ cười… như dao giấu răng.
“Con gái ngốc mẹ, ly con lợi gì chứ?”
“Không tốt hơn tha nhau, mỗi người lại từ sao?”
Tôi ngồi xếp bằng trên sofa, bỗng như lóe sáng .
Phấn khích mức nắm chặt lấy cánh tay bà.
Tôi hỏi: “Mẹ, khi nào… con Trần Thức thật chưa đăng ký kết không?”
“ nếu bọn con chia tay, một xu cũng không chia?”
Bà Hồ hoàn toàn cạn , vừa định lạnh lùng hất tay tôi … cửa phòng bật mở, Trần Thức bước vào.
Bà lập tức đổi nét mặt, nụ cười rạng rỡ nở trên môi, vội đè tay tôi lại.
Nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Thức, giờ sao con qua đây thế?”
“À, tiện đường công ty, ghé qua xem Giang Viên một chút.”
Trần Thức lịch sự đáp xong.
Ánh mắt vừa tôi, sắc mặt lập tức sụp xuống.
“Giang Viên, em coi tôi trò hề đúng không?”
“Hôm qua còn nói không thể sống thiếu tôi, hôm nay đã bắt lên kế hoạch ly ?”
“Rốt cuộc bây giờ em thích ai ? Sao mê muội mức ? Nôn nóng mức ?”
Anh càng nói càng kích động, giọng càng lúc càng lớn. Bất chợt quay sang bà Hồ: “Mẹ, mẹ nói gì chứ!”
Bà Hồ chớp mắt mấy , lập tức phản ứng cực nhanh.
Bề ngoài nghiêm túc trách móc tôi: “Đúng đó, con gái, sao con thể đối xử Tiểu Thức như !”
Tay … rất không “cố ý” mà lấy túi xách bên cạnh.
Tôi vào mũi : Ý … mẹ đang nói con?
Bà mẹ tôi chẳng để tôi cơ hội phản bác, hoàn toàn đắm chìm màn trình diễn riêng bà.
Bà siết tay tôi lại, mắt ngấn nước: “Haiz, mà thôi, mẹ cũng già … chuyện tình cảm, để tụi con tự quyết …”
Chưa dứt câu, bà đã xách túi rút lui khỏi chiến trường tốc độ ánh sáng.
Nhanh như chớp.
Bỏ lại tôi một đối mặt Trần Thức.
Tôi đành lặng lẽ đưa quả táo đã gọt gần xong anh .
Cố gắng phá tan bầu không khí căng thẳng:
“Anh đừng giận, em hỏi thử thôi mà… ăn táo ? Mỗi ngày một quả táo, bác sĩ sẽ tránh xa ~”
“Anh đang giận à?”
Ờm.
Anh giận mức như sắp bốc khói trên .
5
Trần Thức vẫn chưa chịu rời .
Anh kéo một ghế ngồi cạnh giường tôi, gặm quả táo rôm rốp vang dội.
Răng chắc dữ thần.
Tôi thầm lẩm bẩm bụng, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng cười nịnh nọt:
“Nói chứ… anh không sao?”
“Đột quyết định… hôm nay tự thưởng một ngày nghỉ.”
Trần Thức cười mà như không cười, tôi chằm chằm: “Tôi ở đây, em thấy khó chịu lắm à?”
“Sao dám! Em sợ mất thời gian quý báu anh thôi.”
Dù sao thời gian anh… đắt đỏ lắm mà, ha ha.
Nụ cười tôi ẩn chứa cả trăm trợn mắt.
Tôi chợt nghĩ điều gì đó.
Giả vờ vô cùng tự , mở :
“Lúc chụp hình kết ấy… trông em thế nào nhỉ? Không bù tóc rối mà chuyện cả đời đấy chứ? Haha…”
Tôi cố gắng cười trừ, Trần Thức bỗng bật một tiếng cười khẩy.
Anh gật gù như đang hồi tưởng: “Xấu thật.”
Tôi lập tức níu lấy tay anh , giọng đầy nịnh nọt: “ em xem không?”
Trần Thức lắc .
“… lại tờ mới không?”
Anh vẫn lắc .
Tôi không nhịn , bật tiếng than đau khổ.
Trần Thức vỗ vỗ mu bàn tay tôi, đột ngột đổi giọng, đầy hào sảng:
“Nhưng mà em cũng không cần lo.”
“Dù sao lúc ông nội em qua đời, đã bảo tụi đốt tờ giấy đăng ký kết bỏ vào bình tro cốt ông ấy. Ông bảo mang theo mới yên tâm.”
?!