Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

7.

Hôm sau, trong buổi học, Tiểu Phỉ kể lại cho tôi nghe toàn bộ chuyện xảy ra hôm qua, từng chi tiết một.

Tôi hỏi em:

“Lần kiểm tra này, so với lần trước thì đúng là không nhìn ra sự tiến bộ rõ ràng. Em có trách cô không?”

Bởi vì tôi biết, quá trình tiến bộ cần có thời gian, đặc biệt với trường hợp như Tiểu Phỉ – vốn bị hổng kiến thức quá nhiều.

Em lắc đầu rất nghiêm túc:

“Không ạ.”

“Em biết rõ, thứ nhất là đề lần này khó hơn; thứ hai, lần trước nhiều câu trắc nghiệm, nhiều câu em làm mò mà đúng.

Còn lần này chủ yếu là câu tự luận, lúc làm em cảm thấy rõ ràng mình hiểu đề và kiến thức tốt hơn trước rồi.”

Nhìn thấy tôi có vẻ căng thẳng, em bật cười:

“Cô Trình, sao ngay cả cô cũng sốt ruột khi chưa thấy kết quả rõ ràng thế?”

Tôi thở ra, nhỏ giọng:

“Cô chỉ sợ… đến em cũng bắt đầu nghi ngờ cô thôi.”

Tiểu Phỉ lập tức ôm lấy cánh tay tôi, nũng nịu:

“Sao có thể chứ~ Em thích cô Trình nhất luôn đó!”

Tuy em nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút ngại ngùng.

Tiểu Phỉ thì hiểu chuyện, nhưng tôi không rõ chị Linh nghĩ thế nào.

Tôi biết khi chị tìm tôi dạy kèm là với kỳ vọng giúp con gái cải thiện thành tích.

Thế mà qua một tháng học, tôi vẫn chưa đưa ra được một kết quả cụ thể nào.

Thành ra đến tiền học phí tôi cũng ngại không dám nhắc.

Không ngờ, vừa kết thúc buổi học, chị Linh đã chủ động chuyển khoản cho tôi.

Thậm chí còn chuyển nhiều hơn cả số tiền lẽ ra phải trả — có cả số lẻ.

Tôi nhắn lại:

“Chị Linh ơi, chị chuyển dư rồi ạ!”

“Em dạy 4 buổi, mỗi buổi 2 tiếng, chị chuyển dư cho em tới 724 tệ lận.”

Tôi định chuyển trả lại, nhưng chị từ chối nhận.

“Cứ cầm đi, chị biết mình đang làm gì mà.”

“Em nói mỗi buổi dạy 2 tiếng, nhưng có mấy lần em thấy bài chưa xong lại chủ động ở lại dạy thêm. Thời gian đó chị đều dặn Tiểu Phỉ nhớ lại rồi ghi rõ.”

“Chị biết em ngại cầm thêm, nhưng chị cũng không cho phép em bị trả thiếu. Bỏ ra bao nhiêu thời gian và công sức thì phải được nhận đúng bấy nhiêu.”

“Em còn chưa chính thức đi làm đâu, đừng tập cái thói quen làm không công. Đây là bài học đầu tiên chị dạy em.”

Thật ra, chị Linh không biết, tôi từng đi thực tập rồi.

Nhưng sếp công ty thực tập toàn nói mấy câu như:

“Người trẻ nên cố gắng nhiều hơn, tăng ca là một loại phúc báo.”

Văn hoá công ty thì thế này:

“Chúng tôi ghét nhất là nhân viên đúng giờ đứng lên rời đi.”

Làm như tan làm đúng giờ là cái tội tày trời vậy.

Đã không có lương thực tập, còn bắt làm quần quật từ sáng đến tối.

Nên tôi cứ nghĩ xã hội ngoài kia chính là như vậy.

Thế mà giờ chị Linh lại nói mấy lời thẳng thắn, đàng hoàng và đầy nhân văn như thế…

Tôi cảm động đến mức muốn rơm rớm nước mắt, trong lòng như có bong bóng bay lên lấp lánh.

Tôi thầm nghĩ:

Chị Linh, từ giờ em nguyện làm trâu làm ngựa cho chị cả đời cũng được!

8.

Từ sau khi đổi giáo viên Vật Lý, Tiểu Phỉ không còn ác cảm với việc học môn này ở trường nữa.

Tôi bắt đầu dạy em cách học bài có hệ thống:

Lúc tự học trước, em cần đánh dấu các điểm khó và trọng tâm; khi nghe giảng, phải chú ý nhấn mạnh của giáo viên và thay đổi trong giọng điệu để nhận biết phần quan trọng; khi ôn lại, thì nên dùng sơ đồ tư duy để hệ thống hóa kiến thức.

Tôi mua cho em một chiếc máy in lỗi sai mini, giúp em hình thành thói quen ghi lại và tổng hợp lỗi sai một cách cụ thể.

Tôi rèn cho em thói quen làm bài độc lập, tự phân tích quá trình vật lý, và biết phân loại dạng đề để khi gặp bài khó không hoảng loạn.

Tôi cũng thường xuyên nhắc em, có gì không hiểu thì phải mạnh dạn hỏi giáo viên trên lớp, đừng ngại.

Chỉ sau vài tháng, những kiến thức bị hổng của Tiểu Phỉ cuối cùng cũng được lấp đầy.

Em và các bạn trong lớp cũng bắt đầu bước vào giai đoạn ôn tập căng thẳng.

Tôi lên kế hoạch ôn thi hằng tuần cho em: chia nội dung theo từng buổi, từng kỹ năng cần củng cố, kèm theo thời gian biểu rõ ràng.

Tôi không quên nhắc em phải nghỉ ngơi hợp lý, giữ cho tâm trạng ổn định.

Tiểu Phỉ dần dần yêu thích môn Vật Lý, đến mức còn xin mẹ cho học thêm 2 tiếng mỗi cuối tuần.

Tôi từ chối ngay.

Bởi vì thứ em cần học không chỉ có Vật Lý.

Còn các môn khác, còn cuộc sống ngoài học hành. Tôi luôn chủ trương: học phải đi đôi với nghỉ ngơi.

Tiểu Phỉ chu môi phụng phịu:

“Nhưng em không thấy mệt, em chỉ muốn được ở cạnh cô. Học suốt một tuần mệt muốn xỉu, ở bên cô giống như được sạc đầy pin vậy…”

— Thế thì dễ thôi.

Ngoài hai tiếng học chính, tôi dành thêm 2–3 tiếng nữa để cùng em vận động, đi dạo, thiền nhẹ, xem triển lãm, chơi với mèo chó…

Mấy hoạt động đó không tốn quá nhiều thời gian, nhưng lại có thể giải tỏa căng thẳng, giúp tinh thần phấn chấn trở lại.

Quan trọng hơn, nó giúp em giữ gìn sự háo hức với thế giới người lớn.

Tôi muốn em nhìn thấy:

Thế giới rất rộng lớn, và cũng rất tươi đẹp.

Tất cả nỗ lực em đang bỏ ra hôm nay, đều đang âm thầm đặt nền móng cho một tương lai đáng mơ ước.

9.

Với lịch học hợp lý xen kẽ nghỉ ngơi, hiệu quả học tập của Tiểu Phỉ ngày càng cao.

Thành tích của em nhảy vọt lên đứng nhất lớp, top 5 toàn khối.

Bạn cùng bàn của Tiểu Phỉ hiện tại mỗi cuối tuần đều đến nhà chị Linh học cùng em.

Hai phụ huynh đã bàn bạc, thấy việc học chung sẽ giúp hai đứa cùng nhau tiến bộ, khích lệ lẫn nhau.

Và vì vậy, học phí của tôi… được tăng gấp đôi.

Hai đứa còn hẹn nhau cùng thi vào một trường đại học.

Còn về Tiểu Trí — tôi nghe nói mẹ em ấy cũng tìm được một gia sư mới, cũng là sinh viên.

Chỉ có điều, bà ấy không còn tìm được ai dạy với giá 100 tệ/giờ nữa.

Chuyện này tôi biết là do bạn cùng bàn của Tiểu Phỉ kể lại, giọng còn đầy sinh động như kể chuyện cười:

“Có mấy lần, bác ấy đứng trước mặt cả nhóm phụ huynh và học sinh mà quát Tiểu Trí to lắm:

‘Tôi trả 150 tệ/giờ thuê gia sư cho cậu, mà cậu học ra cái kiểu này á? Cậu có xứng đáng với đồng tiền tôi bỏ ra không hả?’”

Tôi nghe xong chỉ biết lắc đầu.

Tiểu Trí là một đứa trẻ có lòng tự trọng cao. Khi tôi còn dạy em, lúc nào cũng phải dùng lời khen, động viên để giúp em xây lại tự tin, từng chút một khơi lại hứng thú học tập.

Vậy mà bây giờ mẹ em lại quay về kiểu giáo dục đè đầu, mắng mỏ.

Tôi thấy trên bảng điểm, thành tích của Tiểu Trí đã tụt dốc không phanh — giờ chỉ còn thi được hơn mười điểm.

Nghe Tiểu Phỉ kể, cậu ấy đã bắt đầu chán học, hay ngủ gật trong lớp, thậm chí có lúc còn không nộp bài.

Tôi nghe mà không khỏi ngậm ngùi.

Một đứa trẻ từng có thể vươn lên được, chỉ vì không được nâng đỡ đúng cách, lại bị kéo ngược trở về vũng lầy.

10.

Sau đó, mẹ Tiểu Trí lại chủ động liên lạc với tôi.

Bà ta muốn tôi quay lại dạy cho Tiểu Trí.

Trong điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng, dịu hẳn đi:

“Cô Trình à, hay là cô quay lại dạy cho Tiểu Trí đi. Tôi tăng học phí cho cô nhé, 150 tệ một giờ được không?”

Tôi từ chối khéo léo.

Bà ta tiếp tục hỏi:

“Là cô thấy ít quá đúng không? Vậy thế này nhé, tôi trả như bên kia đi — 300 tệ/giờ được không? Cái giá đó thì hơi cao thật… nhưng cũng không phải không được.

Nhưng mà này, cô phải đảm bảo cho tôi là điểm số của con tôi sẽ tăng lên đấy nhé…”

Nghĩ đến việc Tiểu Phỉ còn phải học chung lớp với Tiểu Trí vài tháng nữa, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho em, bèn nhẫn nhịn từ chối thêm lần nữa.

Nhưng bà ta không chịu bỏ cuộc.

Một ngày gọi cho tôi cả chục cuộc.

Đến một hôm tôi không nhịn được nữa, đành thẳng thắn:

“Mẹ Tiểu Trí à, không phải vấn đề tiền nong, mà là tôi tự biết năng lực và sức lực mình có hạn, sợ không dạy nổi một học sinh thông minh như Tiểu Trí.”

Lúc này bà ta mới vỡ òa:

“Ý cô là sao? Cô tưởng con tôi không có cô thì không học nổi chắc? Tôi nói cho cô biết, người giỏi hơn cô ngoài kia nhiều lắm!”

Tôi chỉ nói nhẹ:

“Vậy thì mời chị tìm người giỏi hơn vậy.”

Nói xong, tôi cúp máy.

Bên kia còn đang lớn tiếng gì đó, tôi không nghe rõ cũng chẳng quan tâm.

Sau đó tôi chặn luôn số điện thoại của bà ta.

……

Nhưng rồi bà ta tìm thẳng đến tận nhà.

Hôm đó tôi đang xem bài kiểm tra của Tiểu Phỉ và bạn cùng bàn thì nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm vang lên từ tầng dưới.

Đúng lúc chị Linh có mặt ở nhà, chị ra mở cửa.

Bà ta đứng ngoài quát:

“Tiểu Lâm, chị tránh ra! Tôi đến tìm con nhỏ sinh viên Trình kia, để nó trả tiền lại cho tôi!”

Chị Linh lập tức chắn ở cửa, không cho bước vào.

“Trả tiền gì cơ? Cô Trình làm sao có thể nợ chị tiền?” – chị Linh gằn giọng.

Mẹ Tiểu Trí đứng ngoài vẫn lớn tiếng:

“Nếu không nhờ tôi, con bé đó có cơ hội dạy thêm với mức lương cao như bây giờ sao? Nó phải trả tiền môi giới cho tôi!”

Tôi vừa xuống cầu thang thì nghe thấy chị Linh đã mắng bà ta một trận tơi bời:

“Chị còn biết xấu hổ không đấy? Đến cả tiền môi giới cũng dám đòi cô Trình? Tôi hỏi chị, tôi là do chị giới thiệu đấy à?

Hồi tôi thấy con trai chị tiến bộ nên mới hỏi thăm, muốn nhờ chị giới thiệu, chị thì năm lần bảy lượt lảng tránh. Cuối cùng là tôi tự mình liên hệ với cô Trình, mời về nhà dạy cho con tôi đấy nhé!”

“Cô Trình đến nhà chị dạy học đúng là xui tám kiếp. Dạy xong thì bị đá như món đồ dùng xong rồi vứt, lương thì trả bèo bọt, còn suốt ngày bị chị thao túng tinh thần nữa!”

Mẹ Tiểu Trí vẫn muốn cãi lại, nhưng chị Linh quay sang hỏi tôi:

“Em còn giữ lại mấy thứ như lịch dạy cũ, kết quả học tập của Tiểu Trí lúc có em dạy không?”

Tôi gật đầu:

“Em có lưu lại hết.”

Chị Linh lập tức xoay người, nhìn thẳng vào mặt mẹ Tiểu Trí, giọng nghiêm lại:

“Nghe rõ chưa? Tôi nói thẳng cho chị biết, tôi nể mặt chị nên mới nhịn đến giờ. Nhưng nếu chị còn tiếp tục làm phiền cô giáo Trình, tôi sẽ đăng hết những gì chị đã làm lên nhóm cư dân khu này.

Cho cả khu biết bộ mặt thật của chị!”

Nói xong, chị Linh rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.

Tôi đứng sau, tròn mắt nhìn chị, lòng đầy ngưỡng mộ.

Chị Linh đúng là quá ngầu, ngầu đến mức khiến người ta muốn đứng sau vỗ tay reo hò!

Tùy chỉnh
Danh sách chương