Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đoạn Ca đứng bên cạnh, mặt khó chịu, hừ nặng một tiếng.
Kết quả khám cũng ổn, chỉ là bong gân nhẹ, cần nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng.
Nghĩa là tạm thời không tập mấy động tác múa khó.
Điều đó cũng có nghĩa — tôi không thể lên sân khấu đêm hội tốt nghiệp.
Không thể để cả nhóm chờ tôi hồi phục.
Trong lòng hơi tiếc, trên đường về cúi gằm mặt, chẳng nói gì.
Đoạn Ca đi thong thả cạnh tôi, mặt như đang suy nghĩ.
Một lúc sau mới nhẹ nhàng mở miệng:
“Thẩm Nhan, cậu có muốn diễn cùng tôi không?”
Tôi ngớ ra, trong đầu rung một cái:
“Tán thủ ghép múa hiện đại? Cái này… hơi sai sai nhỉ.”
Thật sự tôi không hình dung ra nổi cái cảnh đó.
Khóe miệng anh ta co giật.
“Là piano… Không phải, trong lòng cậu tôi là cái dạng gì đấy hả?”
Tôi cười hề hề chữa ngượng, lập tức bẻ lái:
“Anh còn biết đàn piano á! Ghê thật nha!”
Anh ta ưỡn thẳng cổ, mặt đắc ý như công trống xoè đuôi:
“Mười cấp đấy nhé. Anh đây cực kỳ lợi hại. Thế nào? Có muốn cân nhắc không?”
Tôi hơi lưỡng lự:
“Nhưng tiết mục gửi ban tổ chức từ nửa tháng trước rồi mà. Giờ thêm vào có phiền không?”
Anh ta cười, giọng rất chi chắc chắn:
“Chuyện nhỏ, cứ để tôi lo.”
Tôi nghĩ một lúc, gật đầu.
Chắc đây là cách tốt nhất rồi.
Chỉ cần chọn bài nhẹ nhàng, tôi vẫn có thể tham gia.
Mấy bạn tập cùng tôi cũng thông cảm, bạn được thay thế còn hí hửng, muốn nắm tay tôi bái lạy luôn.
Tôi nghỉ ngơi một tuần, cổ chân đỡ đau hơn liền tìm Đoạn Ca để tập.
Anh ta đang ở sân bóng, thấy tôi tới thì mắt sáng rực, cười hớn hở chạy qua.
Bỏ mặc đám bạn ngơ ngác phía sau.
“Đm, Đoạn Ca trọng sắc khinh bạn!”
Bên cạnh còn có đứa cười hề hề:
“Giờ mới biết à?”
15
Lúc Đoạn Ca ngồi đàn piano thì cực kỳ nghiêm túc, chẳng còn tí gì cái vẻ lếu láo thường ngày.
Hai đứa phối hợp cực ăn ý.
Có lần Văn Văn ngồi xem hết buổi tập, mặt thay đổi đủ thứ biểu cảm, đợi xong thì lôi tôi ra một góc, thì thầm kiểu bí mật mà giọng đầy kích động hỏi:
“Hai người có gì mờ ám không đấy?”
Tôi ngơ ngác:
“Gì mà mờ ám?”
“Đừng có giả ngây! Ánh mắt hai đứa mày cứ như dính tơ đường ấy!”
Giọng nó đột ngột cao vút, tôi vội bịt miệng nó lại. May mà Đoạn Ca đang nghịch phím đàn, không để ý bên này.
Nó hạ giọng nhưng vẫn không chịu buông tha:
“Thôi đi bà ơi, cứ nhận luôn đi! Trên diễn đàn trường, fan couple của hai đứa đủ lập ba trung đoàn rồi đấy.”
Tôi trợn mắt:
“Mày cũng ở trong đó hả?”
Nó cười hề hề, tự hào:
“Haha, tao là fan leader đó nha!”
Tôi:
“…”
“Cũng biết giấu nghề ghê ha.”
Nhanh chóng tới ngày diễn ở đêm hội tốt nghiệp.
Tôi thay đồ xong trong phòng phía sau sân khấu, vừa mở cửa bước ra thì đụng ngay một người ngoài dự đoán.
Là Lục Đình.
Mặc bộ vest vừa vặn, bờ vai mảnh khảnh đã không còn vẻ non nớt, trông chững chạc hẳn lên.
Ban đầu anh ta tựa tường nhìn trân trân, miệng lẩm bẩm gì đó. Nghe động liền quay phắt lại, sững người.
Ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Chắc đây là lần đầu tiên anh ta nhìn tôi mặc trang phục biểu diễn nghiêm túc như thế.
Cuối cùng vẫn là tôi lên tiếng trước:
“Sao anh lại về đây?”
Anh ta hoàn hồn, nhìn tôi chăm chú:
“Em cũng lâu rồi không nhắn cho anh.”
“???”
Ủa, tôi hỏi gà thì anh trả lời chó à?
“Trước kia anh còn chê tôi phiền mà.”
Khóe môi anh ta giật nhẹ thành một nụ cười đầy giễu cợt:
“Trước kia anh còn tưởng mình phân biệt rõ được giữa tình bạn và tình yêu cơ.”
Chưa kịp ngẫm cho ra ý nghĩa câu đó thì anh ta đã tiếp lời:
“Nhan Nhan, anh với Tần Vi chia tay rồi.”
Tôi sững sờ, không hiểu giọng điệu đó muốn tôi nói “chúc mừng” hay “chia buồn.”
Cuối cùng chỉ có thể thở dài:
“Ồ, vậy à.”
Ánh mắt anh ta lộ vẻ đau khổ, giơ tay định nắm lấy tôi:
“Anh biết em bây giờ rất ghét anh.”
Tôi né đi, thầm nghĩ “ghét thì chưa tới mức đó.”
“Nhan Nhan, anh với cô ấy thật sự chưa từng xảy ra gì. Hôm đó cũng chỉ là cắm trại trên núi thôi.”
Anh ta nói chắc là nhắc đến đêm Tần Vi khoe đã tỏ tình thành công.
Anh ta đang cố giải thích.
Từ chuyện bất ngờ xuất hiện ở đây, đến mấy lời luống cuống này, nếu tôi còn không đoán ra ý ngầm thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Lục Đình đang muốn nói, anh ta cũng có thích tôi, chỉ là trước đây đã nhầm lẫn, cứ nghĩ đó là tình bạn.
Mà tôi thì từ lâu đã biết anh ta鈍感 đến mức nào.
Trước khi Tần Vi xuất hiện, tôi là cô bạn khác giới duy nhất bên cạnh anh ta.
Dù là thanh mai trúc mã hay bạn bè bình thường, tôi đều là người đặc biệt.
Lục Đình đã từng, vô tình hay cố ý, cho tôi rất nhiều tín hiệu khiến tôi tin rằng anh ta cũng có rung động.
Dẫn dắt tôi thử lại hết lần này tới lần khác.
Rồi lại lạnh lùng nói với tôi: “Không được.”
Tôi từng tự an ủi, thôi không sao, rồi sẽ có một ngày anh ta nhận ra.
Giờ thì anh ta nhận ra thật rồi.
Nhưng là sau khi trải qua với người khác một mối quan hệ không ra gì.
Nhưng mà muộn rồi.
Anh ta biết điều đó.
Nhìn vào mắt tôi, anh ta hiểu rất rõ.
Tôi khẽ thở dài, hai đứa lặng im nhìn nhau.
Cuối cùng anh ta khàn giọng hỏi:
“Anh… không còn cơ hội nữa phải không?”
Ừ đấy, Lục Đình.
Đúng vậy.
16
Lục Đình mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu rồi quay người bước đi, dáng vẻ vội vã.
Tôi tựa lưng vào tường, hít sâu trấn tĩnh.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, kèm giọng con gái lạ:
“Bạn Thẩm Nhan, cậu qua đây một chút.”
Tôi quay đầu nhìn — cô giáo phụ trách kỷ luật?
Tôi lẽo đẽo đi theo sau bà ấy, vào một phòng nghỉ nhỏ.
Dù sắp tốt nghiệp rồi nhưng đối với giáo viên, tôi vẫn có một thứ cảm giác vừa mơ hồ vừa rõ rệt gọi là… sợ.
Đặc biệt là với cô giáo kỷ luật này — người mà hễ gọi thì chắc chắn chẳng có gì hay ho.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là:
Xong đời rồi.
Chắc vụ Đoạn Ca chen tiết mục bị lộ rồi!
Thế nên lúc này, nụ cười hiền hòa của cô ấy trong mắt tôi chẳng khác gì đang nói:
“Nào con khỉ, tự giác khai mau.”
Mà còn kiểu tải thêm giọng nhẹ nhàng của “Quan Âm Bồ Tát” nữa chứ.
Chưa kịp để cô hỏi gì, tôi đã vội vàng khai luôn “tội trạng”:
“Cô ơi, chuyện này không liên quan gì đến Đoạn Ca hết!”
Cô nheo mắt, ra hiệu “nói tiếp đi.”
“Là con muốn diễn, cậu ấy vốn không định tham gia đâu. Nếu cô muốn phê bình thì cứ phê bình con, đừng gọi cậu ấy.”
Nghe xong, cô giáo kỷ luật thoáng sững người, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Thẩm Nhan, cô tìm em không phải chuyện đó.”
“Đoạn Ca là con trai cô.”
Tôi:
“Hả?”
Câu này thông tin nặng đô quá!
Cô ấy trông có vẻ rất hài lòng với vẻ mặt ngơ ngác của tôi.
“Xem ra nó chưa kể gì với em. Đừng lo về tiết mục đêm hội, mẹ muốn thêm cho con trai một tiết mục thì ai dám ý kiến gì.”
À, bảo sao bữa đó Đoạn Ca nói chuyện nhỏ để cậu ta lo.
Hóa ra cậu ta chính là cái “cửa sau” sống và biết đi luôn.
Tôi ấp úng:
“Dạ… cô ơi, cô tìm Đoạn Ca hả? Con cũng chưa thấy cậu ấy.”
Cô cười:
“Cô biết chứ. Cô cố tình sai nó về văn phòng lấy đồ.”
Nghĩa là cố ý đến tìm mình?!