Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

14.

(Ngoại truyện)

Tiêu Duẫn Cảnh – Kiếp Trước

Từ thuở còn nhỏ, Tiêu Duẫn Cảnh đã phải giả vờ là một kẻ nghịch ngợm, ham chơi — vì là người kế thừa duy nhất của phủ Trấn Quốc công, chàng buộc phải “vô dụng” để làm yên lòng đế vương.

Cũng vì vậy, thường xuyên bị phạt quỳ trong Phật đường.

Một lần nọ, bụng đói kêu lên ùng ục, đang gục gặc bên bệ thờ thì cánh cửa Phật đường nhẹ nhàng mở ra — một tiểu cô nương mặc áo váy đỏ chui vào.

“Ca ca, huynh sao thế?”

“Ca ca, huynh buồn à? Muội ngồi với huynh nhé?”

“Ca ca, huynh đói không?”

“Nè, hạnh nhân cho huynh ăn này.”

Chỉ còn đúng một hạt hạnh cuối cùng, nàng vẫn cắn răng đưa cho chàng.

Nhưng khi thấy chàng định cho vào miệng, nàng lại mở to đôi mắt tròn xoe, long lanh nhìn chàng đầy chờ mong.

Chàng bất đắc dĩ, đành nhét lại hạt hạnh vào tay nàng.

Ánh mắt nàng lập tức sáng bừng, cắn một nửa —— rồi đưa phần còn lại, dính nước bọt của nàng, tới trước mặt chàng.

Gương mặt non nớt, hồn nhiên vô tà.

Tặc… chàng ăn thật.

Về sau mới nghe người ta nói, đó là tiểu cô nương nhà họ Thẩm, theo ông đến chùa lễ Phật.

Lần kế gặp lại nàng, nàng đã là một thiếu nữ trưởng thành.

Không còn ăn hạnh, nàng đi hái hoa mơ.

Chàng thường ngồi lầu cao của tửu lâu, bên người vây quanh bè bạn nhậu nhẹt ồn ào. Nhưng ánh mắt, luôn lặng lẽ dõi theo một dáng hình đi qua dưới phố.

Lúc thì thấy nàng ghé hiệu trang sức, khi lại là tiệm bánh, có khi lại dừng bên tiệm vẽ.

Nàng không biết, trong cái dáng vẻ tùy tiện uống rượu tiêu dao, lại có một ánh nhìn luôn dõi theo nàng như thế.

Nàng lại bị ban hôn… gả cho Thái tử.

Tặc.

Chàng chỉ khẽ cười một tiếng.

Không hỏi, không níu giữ, không tiến tới — chỉ lặng lẽ xoay người, lên ngựa ra chiến trường.

Nhiều năm sau.

Trên đường nội cung, giữa tiếng cung nữ hành lễ và tiếng giày lụa nhẹ bước, chàng bất ngờ gặp lại nàng.

Khi đó, nàng đã là Hoàng hậu.

Chàng đứng nơi hành lang khảm đá lưu ly, nhìn nàng từ xa đi tới, từng bước từng bước, đoan trang quý khí, nhưng… ánh mắt không còn sự hồn nhiên năm nào.

Không biết vì sao, chàng lại khẽ hỏi một câu:

“Hoàng hậu nương nương thích hoa phù dung sao?

Thần cứ tưởng, người yêu nhất là hoa mơ.”

Nàng sững người.

Ngày ấy, nàng không trả lời.

Nhưng trong giây phút nàng khựng lại, ánh mắt ấy đủ để khắc vào lòng người mãi mãi.

Khi ấy chàng mới chợt nghĩ:

Vị quân vương kia – thật sự có như lời đồn – cùng nàng sống đời phu thê ân ái hay chăng?

Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, người ấy – cuối cùng – vẫn không bảo vệ được nàng.

Nàng mất đi sức khỏe, thân thể tổn hại.

Nếu đổi lại là chàng…

Liệu chàng có thể bảo vệ nàng khỏi tất cả những thương tổn đó không?

15.

(Góc nhìn: Tiêu Duẫn Cảnh | Kiếp này – chưa trọng sinh)

 

Kiếp này, không có ký ức gì về tiền kiếp.

Một ngày nọ, hắn ngồi trên giả sơn trong phủ, bỗng thấy một chiếc trâm hoa phù dung bị ném ra, vẽ một vòng duyên dáng trên không trung rồi rơi xuống.

Hắn giơ tay bắt lấy — động tác tự nhiên như đã quen làm điều đó tự thuở nào.

Ngẩng đầu lên, là một nữ tử — ánh mắt đẫm lệ, hàng mi ướt mềm, khuôn mặt mang theo nét đau lòng đến không đành lòng nhìn.

Khoé mắt hắn thoáng hiện vẻ lo lắng.

Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ thế tử ăn chơi, cong môi, nhướng mày một cái:

Ai lại khiến nàng ấy ra nông nỗi này?

Hắn nhớ lại, trong yến tiệc vừa rồi, nàng hình như liếc nhìn Thái tử mấy lần.

Tặc… lẽ nào nàng thích Thái tử?

Thấy bên Thái tử có người, nàng liền đau lòng?

Sau đó, nàng nhảy xuống hồ.

Khoảnh khắc ấy, hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức xuất thủ cứu người, không che giấu gì thân thủ đã giấu kỹ bao năm.

Nàng thật thú vị.

Mềm mại như nước trong tay hắn… khiến hắn vội vàng cởi áo phủ lên người nàng, chỉ sợ nàng lạnh.

Nhưng nàng vẫn cứ nhìn Thái tử đăm đăm, ánh mắt như bị hút đi mất hồn.

Hắn bực mình.

Thích đến thế sao?

Rồi nàng quay đầu nhìn hắn, bình tĩnh hỏi:

“Nếu thế tử chưa có người trong lòng, có bằng lòng cưới ta không?”

Cái… cái gì cơ?

Hắn sững người, đầu óc ong ong. Tưởng mình nghe lầm.

Nàng nói thật?

Hắn nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng chưa kịp định thần, nàng đã quay người bước đi, giọng khẽ:

“Vậy xin lỗi, ta quấy rầy rồi.”

Khoan khoan! Đừng đi!

Hắn vội vã túm lấy tay áo nàng:

“Ta bằng lòng!”

Tim hắn đập thình thịch. Cảm giác như có cái bánh lớn từ trời rơi trúng đầu hắn — mà bánh này… hắn lại muốn ôm lấy cả đời.

Giữa nàng và Thái tử… sự ăn ý ấy, rõ ràng không phải chỉ trong một ngày mà có thể luyện thành.

Tại sao?

Hắn đã cho ám vệ điều tra.

Kết quả rất rõ ràng: trước đây, nàng và Thái tử chưa từng có giao tình.

Nhưng sao khi họ đối mặt nhau trong loạn chiến, ánh mắt lại quá quen thuộc, bước chân phối hợp lại ăn khớp đến từng nhịp?

Hắn đố kỵ.

Hắn không hiểu.

Hắn cũng đau.

Nhưng hơn tất cả, hắn muốn có nàng.

Cho dù… cuộc hôn nhân này chỉ là nước cờ tạm thời của nàng, thì sao chứ?

Ít nhất, nàng đã cùng hắn bái đường.

Ít nhất, nàng đã khoác hỉ phục, đứng bên hắn, gọi hắn là “phu quân”.

Hắn cũng sợ, rất sợ nàng sẽ oán hận hắn.

Sợ nàng sẽ có một ngày thật sự muốn rời đi.

Trái tim hắn – lần đầu biết sợ.

Khoảnh khắc ấy, khi nàng lặng lẽ đặt tay mình lên mu bàn tay hắn — nơi đang khẽ run mà chính hắn cũng không nhận ra — tim hắn như nghẹn lại.

Nàng nhẹ nhàng, dịu dàng nói:

“Ta không có người trong lòng.

Ta bằng lòng gả cho chàng, cũng muốn cùng chàng sống đến cuối đời.”

Một câu nói ——

Mà hắn đã chờ đợi suốt cả quãng thời gian hoang mang.

Tim hắn đập thình thịch.

Lồng ngực như có ngọn lửa bùng lên.

Nàng là của hắn.

Không ai ——

không ai được phép cướp nàng đi.

Thái tử? Cút đi.

Thế giới lúc này… đẹp quá.

Đẹp đến mức, hắn chỉ muốn ôm lấy tất cả, giữ thật chặt.

Thân dưới — là hơi ấm.

Bên tai — là tiếng tim đập.

Khắp người — là ngọt ngào và bình yên.

Tiêu Duẫn Cảnh nằm đó, ánh mắt tràn đầy thỏa mãn:

“Tốt quá… mọi thứ đều tốt đẹp quá…”

“Hạnh phúc quá… đầy đủ quá…”

Mà khoé miệng vừa cong lên, thì sắc mặt lại khựng lại.

Khoan đã — cái tên Thái tử biến thái kia… rõ ràng là đang làm cây cột đứng trong gió, lặng lẽ nhìn trộm mình và nương tử sao?!

Tặc… mặc kệ hắn!

Dù sao Thanh Ly là của hắn – Tiêu Duẫn Cảnh.

Có lần, hắn từng hỏi nàng:

“Nếu chọn người trị quốc, nàng thấy ai hợp nhất?”

Nàng chỉ bình tĩnh đáp:

“Thái tử… sẽ là một minh quân.”

Hắn ngẩn ra nhìn nàng.

Nhưng không hiểu sao, trong mắt nàng không còn chút cảm tình nào với Thái tử nữa cả.

 

Vậy thì…

Cứ để Lý Nguyên Chiêu ngồi yên trên ngai vàng đó, ôm lấy thiên hạ hắn mong, và sống với nỗi cô đơn của chính hắn.

Giờ ngọ, ánh mặt trời lặng lẽ rọi qua song cửa.

Tiêu Duẫn Cảnh ôm lấy thê tử, cùng tựa mình trên nhuyễn tháp.

Hắn một tay ôm nàng, một tay cầm quạt phe phẩy khẽ khàng.

“Nương tử, ta mơ một giấc mộng.”

“Chàng mơ gì?”

Nàng giọng lười biếng, hơi nghiêng người tựa gần thêm một chút.

“Ta mơ… nàng gả cho Thái tử. Nhưng thân thể nàng rất yếu, rất mệt mỏi…

Ta đau lòng muốn chết.”

Giọng hắn vùi vào cổ nàng, mang theo nghẹn ngào.

Khoé mắt đỏ lên, hắn vội lau đi trước khi nàng kịp thấy.

Nàng nâng tay, đặt lên má hắn:

“Vậy chàng thì sao?”

“Ta… cô độc đến cuối đời.”

Hắn thì thầm, gò má dụi vào lòng bàn tay nàng như một đứa trẻ.

Nàng khẽ cười, giọng như gió xuân:

“Chỉ là mộng thôi.

Kiếp này, chúng ta đều ổn cả.”

“Ừ.”

Hắn nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng.

Rồi khẽ lẩm bẩm:

“Vậy… đó là chuyện của kiếp trước sao?”

Đúng lúc đó, bên ngoài có tiếng chân nhỏ rộn ràng vang tới:

“Cha ơi mẹ ơi! Mơ Nhi với Chu Chu muốn đi thả diều~~!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương