Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

7.

Từ sau hôm đối mặt thẳng thắn với Trần Quế Thanh, tôi giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ban ngày, trong nhà chỉ còn một mình tôi.
Tôi lặng lẽ thu thập tóc của Giai Kiệt và Kha Văn, mang đến trung tâm xét nghiệm.

Cả sợi tóc của Trần Quế Thanh — rụng xuống khi gặp mặt ở quán — tôi cũng mang theo.

Trong hai tuần chờ đợi kết quả, tôi vẫn sống như thường lệ.

Kha Văn hoàn toàn không hay biết, chỉ có điều… giờ anh về nhà sớm hơn trước.

Tôi ngồi đan len trong phòng khách, thì nghe tiếng con trai tôi — Giai Kiệt — cầm điện thoại đi ra ban công:

“Dì Quế Thanh, con xin lỗi, con không muốn phiền dì đâu… nhưng con thực sự hết cách rồi…”
“A, a… mười lăm triệu là được rồi ạ! Cảm ơn dì nhiều!”
“Dì muốn giới thiệu con gặp hội trưởng Trương ạ? Trời ơi, cảm ơn dì, mạng lưới của dì thật sự quá đỉnh luôn!”
“Vâng vâng, cảm ơn dì. Hân Hân cứ nói hoài là muốn ăn cơm với bà Quế Thanh nữa đấy. Lần sau chúng ta hẹn riêng nhé!”

Nó nhận được tiền, quay vào nhà không buồn liếc nhìn tôi lấy một cái, ánh mắt như kẻ đang ngập trong men say danh lợi, vội vã rút vào phòng.

Hôm nay — chính là ngày tôi nhận được kết quả xét nghiệm.

Tôi nghĩ đến gương mặt ngây thơ và nụ cười hồn nhiên của bé Hân Hân…
Bàn tay đặt lên miệng phong bì bất giác run rẩy. Tôi suýt không dám mở ra.

Tôi như người mất hồn lê bước về nhà, chỉ muốn trốn vào trong góc tối.

Vừa tới cửa, đã thấy một đám người vây kín trước nhà.

“Mẹ, mẹ về rồi!”
Giai Kiệt vui mừng chạy ra đỡ lấy tay tôi.

“Người ta đến đông đủ rồi, chuẩn bị quay video thôi!”

Nhìn quanh một lượt, trong nhà đông nghịt người – ai cũng cầm theo máy quay, micro và thiết bị ánh sáng.

“Dư Ngọc à, thành quả nghiên cứu của anh tạo ra tiếng vang lớn trong giới học thuật, nên đài truyền hình đến phỏng vấn đấy.”
Kha Văn vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt đầy tự hào.

“Đúng vậy ạ, cô Kha. Loại thuốc mới mà giáo sư Kha vừa công bố đang được xem là một bước đột phá, lấp đầy khoảng trống nhiều năm trong ngành y dược quốc tế.
Hôm nay chúng tôi đến để ghi hình một đoạn phỏng vấn ngắn, sẽ phát sóng trực tiếp trên truyền hình.”
Một phóng viên bước tới giới thiệu, ánh mắt đầy tôn trọng.

Tôi khẽ gật đầu.
Máy quay bật lên.
Livestream bắt đầu.

Trên màn hình lớn hiện ra phần giới thiệu – tóm tắt quá trình học tập và công tác của Kha Văn suốt hơn ba mươi năm.

Tiếp theo là đoạn anh chia sẻ về kinh nghiệm nghiên cứu và lời khuyên dành cho thế hệ trẻ.

Trước ống kính, anh luôn nắm chặt tay tôi — bàn tay ấm áp, vẻ mặt hiền hậu.
Thỉnh thoảng, anh còn cúi xuống xoa đầu Hân Hân, miệng cười dịu dàng.

Tất cả đều diễn ra hoàn hảo như một cuốn phim gia đình kiểu mẫu.

Phóng viên không ngớt lời khen:
“Thật là một hình mẫu lý tưởng! Vừa có trí tuệ học thuật, vừa có một gia đình trọn vẹn thế này, đúng là đáng ngưỡng mộ!”

“Giáo sư Kha, được biết vợ chồng hai người đã gắn bó bên nhau hơn ba mươi năm, cô Kha hẳn là người phụ nữ đứng sau thành công của anh.
Chị có thể chia sẻ với khán giả nữ đang theo dõi livestream hôm nay – làm sao để trở thành một ‘nội tướng’ đúng chuẩn không ạ?”
Phóng viên đưa micro đến trước mặt tôi, giọng đầy kỳ vọng.

Tôi mỉm cười, lấy từ trong túi ra một cuốn album ảnh, nhẹ nhàng mở ra:
“Tất nhiên rồi.”

“Tôi vốn là giáo viên âm nhạc tiểu học.
Gặp anh Kha qua một buổi xem mắt, kết hôn rồi trở thành người phụ nữ toàn thời gian của gia đình.”

“Sau đó, con trai chúng tôi – Giai Kiệt – ra đời.
Vì muốn con phát triển tốt nhất, tôi bắt đầu học lại từ đầu: học cách nuôi dạy trẻ, chăm sóc trẻ, làm vợ, làm mẹ.
Tôi vừa là bố, vừa là mẹ, thậm chí đến thời gian thở còn phải chia đôi.”

Tôi lật giở cuốn album, từng trang một hướng về ống kính máy quay, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát:
“Còn anh Kha – anh ấy hết lòng vì phòng thí nghiệm.
Các bạn nhìn xem, những năm qua, anh ấy đi biết bao nơi để “trao đổi học thuật”.”

Bên trong là từng bức ảnh được sắp xếp cẩn thận: cảnh ở Ý, ở Paris, ở Thái Lan… mỗi nơi là một cặp đôi – Kha Văn và một người phụ nữ khác.

Phóng viên nghi hoặc chỉ vào một tấm hình:
“Ơ? Đây chẳng phải là cô Trần Quế Thanh – giáo sư Trần ư?”

Tôi mỉm cười:
“Đúng rồi. Là cô ấy đấy.”

Tôi tiếp tục lật.
Đến bức ảnh Trần Quế Thanh tựa đầu vào vai Kha Văn, nụ cười tình tứ rõ rệt — cả căn phòng bỗng chốc lặng như tờ.

Ngay lúc ấy, Hân Hân từ ngoài chạy vào, chỉ tay reo lên:

“Bà ơi! Bà ơi! Họ đang hôn nhau nè! Giống hoạt hình công chúa á!”

Không ai nói một lời.
Chỉ có ánh đèn máy quay vẫn chạy.
Màn livestream vẫn đang phát trực tiếp.

Gương mặt Kha Văn chợt biến sắc, nghiến răng thì thầm:
“Dư Ngọc, em biết đây là truyền hình trực tiếp mà?”

Tôi quay sang anh, nở nụ cười thật hiền:
“Tất nhiên em biết.
Nên em mới chọn hôm nay — để anh và ‘họ’ được cả thế giới chứng kiến.”

Tôi mặc kệ tất cả, tiếp tục đưa ảnh lên trước ống kính máy quay.

Tấm ảnh thứ ba mươi – Trần Quế Thanh bế Tiểu Giai Kiệt lúc còn bé, Kha Văn đứng bên cạnh, cười rạng rỡ như thể cả ba là một gia đình thật sự.

Tôi bình thản mỉm cười, giọng đều đều:

“Lúc nãy có người hỏi tôi làm sao để trở thành một người vợ tốt – một người phụ nữ đứng sau chồng.
Lời khuyên của tôi là: đừng.
Vì ‘người vợ tốt’ chỉ là cái bóng của người khác.
Chúng ta không cần phải trở thành cái bóng của bất kỳ ai.”

Tôi dừng lại một nhịp, ngẩng đầu, giọng chậm rãi nhưng từng chữ như rót chì:

“Con gái à, đừng vì tình yêu hay hôn nhân mà từ bỏ tương lai của mình.
Bằng không, khi chồng đi công tác, mình còn không đủ tư cách để đi theo, vì ‘không hợp với đẳng cấp của nơi đó’.”

Tôi cười thật nhẹ.
Người trong phòng nhìn tôi như đang nhìn một sinh vật kỳ lạ.
Nhiếp ảnh run tay, quay sang ra hiệu liên tục với MC.

Người dẫn chương trình lập tức chen vào:

“Cảm ơn Giáo sư Kha đã dành thời gian cho buổi phỏng vấn hôm nay! Hẹn gặp lại quý vị vào chương trình tiếp theo!”

Livestream vội vã bị cắt.
Cả ê-kíp rút đi như tránh bom nổ chậm.

Không khí trong phòng tĩnh lặng trở lại.

Kha Văn ôm trán, quay sang con trai:

“Giai Kiệt, con ra ngoài đi. Bố cần nói chuyện với mẹ con.”

Tôi lạnh lùng lên tiếng:

“Không được đi.”

Tôi nhìn thẳng vào Kha Văn:

“Giáo sư Kha, bị bóc trần trên sóng truyền hình cảm giác có đã không?
Hay là… được cùng lúc yêu hai người vẫn sung sướng hơn?”

Anh ta tức giận:
“Dư Ngọc! Em có biết những gì em vừa nói trước máy quay sẽ khiến anh gặp bao nhiêu rắc rối không?”

Tôi mỉm cười:
“Biết chứ.
Nếu không biết, thì làm sao em dám nói.”

“Mẹ! Mẹ bị làm sao vậy?”
Giai Kiệt chen vào giữa hai chúng tôi, gắt gỏng:
“Mẹ đúng là đến tuổi mãn kinh rồi phải không? Ba là giáo sư đó! Mẹ vu khống kiểu này, ảnh hưởng đến cả danh dự quốc gia đó má biết không?!”

Tôi nhìn con trai, rút từ túi xách ra hai tờ giấy, vung tay thả xuống trước mặt nó:

“Mẹ mày không có ở đây.
Đừng gọi bừa.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương