Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

8.

Con trai tôi… đã qua đời ba mươi năm trước.
Người đang đứng trước mặt tôi, chỉ là một kẻ ăn cháo đá bát – chẳng biết biết ơn là gì.

“Chuyện… chuyện này sao có thể…”

Giai Kiệt nhìn chằm chằm vào bản xét nghiệm ADN trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy phức tạp.

“Ba ơi, bản báo cáo này nói… mẹ ruột của con là dì Quế Thanh?”

Kha Văn lảo đảo lùi lại một bước, run tay chỉ vào tôi:

“Dư Ngọc! Em… em đã lén mở két bảo mật của anh?”

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, giọng lạnh tanh:

“Anh cất giấu nó bao nhiêu năm, em còn tưởng là tài liệu mật quốc gia gì chứ. Hóa ra cũng chỉ là một bí mật… dơ dáy đến mức không dám cho ai biết.
Rốt cuộc là cô ta không thể lộ diện, hay… em không xứng đáng có mặt trong đời anh?”

Kha Văn nổi giận:

“Năm đó em sinh con ra đã là thai chết lưu, nếu không nhờ Quế Thanh rộng lượng đưa con cho em nuôi, em tưởng mình có thể sống sót qua nổi trầm cảm à? Em không nghề nghiệp, không phương hướng, không mục tiêu, thử hỏi em còn lại cái gì?”

Anh ta hùng hồn tuyên bố:

“Ba mươi năm qua, Giai Kiệt vẫn gọi em là mẹ, Quế Thanh nhìn đứa con ruột của mình kết hôn mà còn không dám ngồi uống chén trà mừng của con dâu. Em đã hưởng hết mọi vinh quang của một gia đình trọn vẹn, còn muốn gì nữa hả?”

Tôi bật cười khẽ.

“Gia đình trọn vẹn sao?”

Tôi nhìn một lượt đám người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt ngơ ngác của Hân Hân – đứa cháu gái nhỏ.
Bé gái ấy ngồi ngoan ngoãn bên chiếc ghế nhỏ, đôi mắt tròn xoe đang nhìn tôi như chờ một lời giải thích.

Tôi thấy tim mình như bị ai đó bóp chặt lại.

Một đứa trẻ đáng yêu đến thế… vậy mà chẳng có lấy một giọt máu nào của tôi.
Ba mươi năm hy sinh, chăm sóc, làm mẹ, làm bà – tất cả chỉ là… vai diễn thay người.

“Đừng quên suốt bao nhiêu năm qua, người âm thầm gồng gánh, không than không trách, làm trâu làm ngựa cho cái nhà này là ai.”

“Lúc mới cưới, anh nói mình bận việc, có khi cả tuần không về. Mẹ anh nằm liệt nửa người, là tôi tay không bón cơm, tay kia dọn phân.
Còn anh? Anh đang ở đâu?”

“Giai Kiệt năm tuổi bị viêm phổi, sốt cao cả đêm. Cả thành phố kín giường bệnh, tôi bế nó chạy ba bệnh viện mới kiếm được một chỗ nằm.
Tôi bị lây sốt, vừa truyền nước biển vừa ôm con.
Còn anh? Anh đang đi công tác với mối tình đầu, ngắm núi ngắm sông thì có.”

“Anh tự nhận là giáo sư, mà chưa từng ngồi xuống dạy con làm bài một lần.
Con thi điểm thấp thì là tại tôi dạy dở, thi điểm cao thì là nhờ… di truyền từ ‘bộ não thiên tài’ của anh. Phải không?”

Tôi nghẹn ngào, giọng vẫn rõ ràng từng chữ:

“Tôi ở nhà vừa làm mẹ, vừa làm giúp việc, vừa là bác sĩ riêng, mà trong mắt anh tôi vẫn là người ‘không xứng đi cùng’ anh đến những buổi họp sang trọng.
Con của cô ta là tôi nuôi, chồng của cô ta là tôi hầu. Việc của cô ta là tôi gánh.
Thế mà là tôi lợi dụng ư? Vậy rốt cuộc ai mới là người được lợi ở đây?”

Từng câu, từng chữ như trút hết nỗi oán hận dồn nén suốt ba mươi năm.
Tôi nói xong mà thấy nhẹ nhõm cả người.

“Luật sư đã giúp tôi soạn sẵn đơn ly hôn, để trong kệ sách của anh.
Nếu anh không ký trong hai ngày tới, tôi sẽ gửi bằng chứng ngoại tình của anh cho toàn bộ giới truyền thông.
Đừng trách tôi không báo trước.”

“Dư Ngọc! Em—!”

Điện thoại của anh ta bất ngờ vang lên.

“Vâng, chào Viện trưởng Từ… Không, không phải như vậy… Nội dung trong chương trình bị cắt dựng sai ý, vợ tôi hoàn toàn không có ý đó…
Vâng, tôi sẽ viết bản giải trình ngay ngày mai, tuyệt đối không ảnh hưởng công việc…”

Kha Văn mặt đỏ gay, tay ôm lấy ngực.

“Ba mươi năm bên nhau, trong mắt em chẳng có chút tình nghĩa nào sao? Dư Ngọc, em thật độc ác!”

Tôi chẳng buồn trả lời anh ta nữa.
Cũng chẳng cần phải nhún nhường với cái “gia đình mẫu mực” này thêm một phút nào.

Tôi kéo vali ra khỏi phòng, không ngoảnh đầu lại.

Ra khỏi cổng khu dân cư, tôi hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là hít thở tự do.

Không còn ai gào lên bắt tôi phải nấu cơm, không còn ai dùng danh nghĩa “vì cái nhà này” để đè ép tôi nhẫn nhịn. Trời xanh mây trắng, cả thế giới rộng lớn cuối cùng cũng thuộc về chính tôi.

Sợ tôi sẽ tiếp tục phanh phui thêm bí mật động trời, hôm sau Kha Văn liền tự động gửi đơn ly hôn đã ký đến tận tay tôi, như thể trốn chạy.

Tôi chẳng buồn đáp lại. Lấy toàn bộ số tiền dành dụm từ những buổi dạy đàn piano rải rác, tôi mua ngay một chiếc xe cắm trại.
Tự lái, tự do, tự tại – chính là cuộc sống mới của tôi.

Tôi còn lập một tài khoản mạng xã hội, bắt đầu chia sẻ những khoảnh khắc du lịch tự do lên đó.
Không ngờ lại nhận được rất nhiều sự ủng hộ và yêu thương từ cộng đồng mạng.
Có người nhắn:
“Cô đúng là người truyền cảm hứng cho phụ nữ chúng tôi.”
“Cô ơi, nhất định phải sống thật hạnh phúc nhé!”
“Cháu muốn sau này cũng mạnh mẽ như cô!”

Tối đó, tôi nằm trên chiếc giường nhỏ trong xe, vừa uống một tách trà hoa, vừa đọc bình luận của cư dân mạng, lòng nhẹ tênh như gió đầu hè.
Bất ngờ, trong phần tin nhắn riêng có mấy dòng từ một người rất quen thuộc:

“Mẹ à, hai người cũng già rồi, đừng giận dỗi nữa, về nhà đi có được không?”

“Ba ở nhà một mình buồn lắm, Hân Hân cứ suốt ngày hỏi ‘bà nội đâu rồi’.”
“Ba không ai chăm, sáng nay còn mặc áo trái đi làm.”
“Ông lại bị đau đầu, cứ than chỉ có mẹ xoa bóp mới đúng cách.”

Tôi không nói nhiều, thẳng tay chặn luôn.

Giờ mới nhận ra, cuộc sống một mình đẹp đến thế nào.

Không cần bận tâm khẩu vị ai, không cần nửa đêm bật dậy đắp chăn cho con, lại càng không có ai 2 giờ sáng gọi tôi dậy… để nấu bát mì.

Một lần ghé qua khu du lịch ven núi, tôi thấy người ta đặt một cây dương cầm ngoài trời.
Ngón tay ngứa ngáy, tôi liền ngồi xuống, dạo bản “Cơn Gió Tự Do” đầy ngẫu hứng.

Không ngờ bị người qua đường quay lại, đăng lên mạng, và… bùng nổ.

Ba tỷ lượt xem. Đúng, ba tỷ.

Tôi bắt đầu kết hợp âm nhạc với du lịch.
Mỗi nơi tôi đi qua, tôi đều trải chiếu, dựng đàn cổ tranh hoặc dương cầm điện, chơi vài bản ngẫu hứng đổi lấy vài đồng lẻ.
Không chỉ kiếm tiền trà sữa, mà còn… được fan yêu quý phủ sóng.

Rồi một ngày, tôi phát hiện hộp thư tràn ngập tin nhắn từ mấy cái tài khoản phụ:

“Mẹ ơi, hôm nay Hân Hân lại hỏi: Bà nội còn thương con không?”
“Mẹ ơi, là con nè… Con biết sai rồi.”
“Mẹ có thể tha thứ cho ba được không?”

Tôi nhếch môi.

À, xem ra bọn họ chưa biết – tôi còn chưa sống đủ sung sướng để quay lại.

“Mẹ ơi, ba bị đồn có tình nhân bên ngoài, giờ đã bị giáng chức rồi. Ông ấy nói không quay lại viện nghiên cứu nữa, muốn lái xe đi tìm mẹ, rủ mẹ cùng du lịch.”
“Dì Quế Thanh giờ lấy chồng Tây rồi, chắc sẽ không về nữa đâu. Dù thế nào, mẹ mãi là mẹ của con.”
“Mẹ à, công ty con phá sản rồi… nhưng kênh của mẹ bây giờ nổi tiếng lắm. Hay để con giúp mẹ quản lý nha?”
“Mẹ ơi, mẹ xem nè, Hân Hân học được đi xe scooter rồi!”

Tôi lướt qua những dòng tin nhắn.
Ngoại trừ tin về Hân Hân, những thứ khác… tôi chẳng buồn đọc.

Sau ly hôn, tôi được chia hai phần ba tài sản của Kha Văn, thêm hai căn nhà đứng tên.

Chừng ấy là quá đủ cho phần đời còn lại của tôi – không chỉ sống, mà là sống đẹp.

Giữa tiết trời xuân ấm áp, tôi ngồi giữa đồng cỏ mênh mông xanh biếc,
trong tay là từng bức thư tay thơm mùi mực của các đứa trẻ xa xôi gửi đến.

【Mẹ à, cảm ơn mẹ đã động viên con. Con đã đậu vào trường Sư phạm rồi. Dù chưa từng gặp mẹ, nhưng con tin mẹ là người dịu dàng nhất trên đời.】

【Mẹ ơi, con thi Toán được 98 điểm rồi. Con hứa sẽ học giỏi, sau này trở thành người tốt bụng như mẹ.】

【Mẹ, bệnh của con đỡ nhiều rồi. Mẹ nhớ giữ tiền lại cho bản thân nhé. Con khỏe hơn rồi, có thể đi làm. Khi nào rảnh mẹ về làng Tuyền Sơn chơi với con nhé.】

Tài khoản mạng xã hội của tôi ngày một phát triển.
Số tiền kiếm được ngoài chi tiêu cá nhân, tôi dùng để tài trợ học hành cho 8 đứa trẻ nghèo khó.

Có đứa lên chín mà chưa biết viết tên mình.
Có đứa chưa học hết cấp hai đã phải bỏ học đi làm thuê.

Tôi đã kéo các con ra khỏi vực sâu.
Chúng gọi tôi là “mẹ”.

Và lần đầu tiên sau ba mươi năm làm mẹ thuê cho người khác—
tôi biết, lần này, tôi xứng đáng.

Nhờ sự dìu dắt kiên nhẫn của tôi suốt thời gian dài,
bọn trẻ đã không phụ lòng, từng đứa một nỗ lực học hành,
quyết tâm bước ra khỏi núi rừng heo hút,
tự viết lại vận mệnh đời mình.

Tôi có một yêu cầu duy nhất:
mỗi lần liên lạc, các con nhất định phải viết thư tay.
Chỉ từ những nét chữ mộc mạc ấy,
tôi mới cảm nhận được máu, mồ hôi và nước mắt mà các con đã đổ ra.

Tôi vẫn luôn tin,
chỉ cần còn một hơi thở,
thì sứ mệnh này,
tôi sẽ tiếp tục đi đến tận cùng.

Bởi vì… đứa con ruột của tôi đã chết cách đây ba mươi năm.

Còn ba mươi năm sau, hàng vạn đứa con… đang lần lượt sống lại.

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương