Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mời vào.”
Bạn trai cũ của tôi tháo kính ra, sắc mặt lạnh nhạt, nhíu mày hỏi:
“Đi nhầm rồi à?”
Tôi hoảng hốt lùi lại, gần như bò lăn ra khỏi cửa, liên tục xác nhận tên phòng khám.
“Sao lại là anh?!”
Lúc này, cô y tá bên cạnh cuối cùng cũng rụt rè lên tiếng:
“Bác sĩ Cố, không nhầm đâu ạ, cô ấy là… tăng sản tuyến vú.”
Cố Cẩn cúi mắt, đôi mắt đẹp đẽ ấy dừng lại trên người tôi, sau đó khẽ nheo lại.
“Ừm.”
Tôi còn chưa kịp thở ra một hơi, liền nghe anh nói câu tiếp theo:
“Ngồi xuống.”
1
So với việc để mặt mộc gặp lại người yêu cũ, còn xấu hổ hơn…là mặt mộc đi khám ngoại khoa tuyến vú, vừa vặn đụng ngay người yêu cũ đang làm bác sĩ điều trị.
Tôi vẫn luôn biết Cố Cẩn là bác sĩ ngoại khoa.
Nhưng không ngờ anh ta phụ trách luôn cả mảng này!
Lại càng không ngờ, có một ngày tôi sẽ rơi vào tình cảnh bi đát đến thế này!
“Tôi có thể đổi bác sĩ nữ được không?”
Y tá chị gái nhìn tôi bằng ánh mắt đầy… vi diệu, không do dự dù chỉ một giây, lắc đầu:
“Giờ chỉ có bác sĩ Cố rảnh để khám thôi ạ.”
Chị ấy còn cười tươi khuyên nhủ:
“Em yên tâm, chị hiểu cảm giác nữ bệnh nhân dễ ngại ngùng, nhưng không sao đâu. Đây là quy trình bình thường, cứ coi bọn chị như… cải bẹ trắng là được.”
…Cố Cẩn – không, phải gọi là Cố Đại Cải Trắng – chậm rãi ra hiệu tôi ngồi xuống, ra vẻ chính nhân quân tử mẫu mực:
“Bây giờ có thể bắt đầu chưa?”
Phần khám tiếp theo đúng là một màn tra tấn thể xác lẫn tâm hồn, tôi chỉ có thể nhắm tịt mắt, cam chịu số phận.
“Có cảm giác căng tức không?”
Anh ta hỏi, giọng điệu bình tĩnh như thể đang đọc công văn.
Lông mi tôi run dữ dội, mặt mũi vặn vẹo:
“Có…”
“Kỳ kinh gần nhất là khi nào…”
Anh ta dừng một chút, đổi câu hỏi:
“Đã từng sinh con chưa?”
Dù mặt tôi đỏ bừng như gấc, nhưng khóe miệng vẫn giật giật:
“Chuyện tôi có hay không… anh không biết à?”
Hình như anh ta khẽ cười, nhưng cũng có thể là tôi ảo giác.
Giọng anh ta vang lên, nhẹ bẫng mà đầy ám muội:
“Ba tháng rồi, Châu Châu. Mình không gặp nhau ba tháng, sao anh biết được chứ?”
Câu nói nghe như thể đương nhiên.
Tôi suýt chút nữa bật dậy khỏi ghế!
Lý trí gào thét bắt tôi phải nhịn, phải nuốt cục tức vào trong bụng, bèn nhe răng giả vờ bình tĩnh:
“Chưa có.”
Ngòi bút cọ lên giấy sột soạt.
Tôi nhắm mắt nên không thấy biểu cảm của anh ta, chỉ nghe một tiếng thở dài khe khẽ sau một hồi lâu:
“Ừ, chưa có.”
…
Tôi: “…”
Tôi nhịn!
Một tiếng đồng hồ dài như thế kỷ cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi ăn mặc chỉnh tề ngồi đợi chị y tá gọi tên.
Kết quả siêu âm có rồi, chị ấy đưa cho tôi:
“Cả hai bên đều cấp độ 2, khuyến nghị tái khám định kỳ nha.”
Đúng lúc này, một chiếc áo khoác được phủ lên đầu tôi.
Là áo của Cố Cẩn, còn vương mùi thuốc sát trùng.
Anh ta đã đeo lại kính gọng vàng, mặc áo blouse trắng, trông vừa đứng đắn vừa… mất nết.
Anh cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên áo khoác, sau đó cúi xuống, ghé sát tai tôi, giọng khẽ như thầm thì:
“Châu Châu, đừng vội.”
“Lần sau, anh muốn em tự tay mang nó đến trả cho anh.”
2
“Sự việc là vậy đó.”
Tôi vừa đau khổ vừa uất ức kể lại một lượt, bạn thân im lặng một hồi lâu mới mở miệng:
“Châu Châu à, mày đúng là… đồ ngốc.”
Nó nhìn tôi bằng ánh mắt như đang xoa dịu động vật đáng thương, xoa đầu tôi rồi nói:
“Thật ra, hôm qua ngoài bác sĩ Cố ra thì còn một bác sĩ khác trực ca ngoại khoa, bạn trai tao – Lâm Trạch – cũng đến khám.”
Lâm Trạch là bạn trai của nó.
Một câu như sét đánh ngang tai, tôi đơ cả người tại chỗ.
Chợt nhớ lại ánh mắt đầy vi diệu của chị y tá hôm qua…
Hôm qua tôi chỉ mong có thể đập một cái vào đầu cho ngất luôn, nào còn tâm trí để nghi ngờ?
Bạn thân đập đập lên chân tôi mà cười như lên đồng:
“Mày sống chừng này năm rồi vẫn không đấu lại được ảnh!”
Cái áo khoác sấy khô xong thì bị tôi vứt trên ghế sofa.
Con bạn tôi liếc qua một vòng, tặc lưỡi:
“Giặt bằng máy hả?”
Tôi mặt không cảm xúc, nhét thẳng nó vào túi nilon:
“Bây giờ tao cảm thấy cái máy giặt của mình… đã bị ô uế.”
3
Bệnh viện người ra người vào, tôi xách theo túi nilon bước thẳng về phía khoa phụ sản.
Vừa đến nơi thì thấy một người phụ nữ bước vào đúng cái phòng khám hôm trước.
Không hiểu sao, tôi lập tức rón rén lại gần, vừa đúng lúc thấy qua khe cửa chưa khép hoàn toàn, một bóng áo blouse trắng quen thuộc thấp thoáng bên trong.
Nhưng còn chưa nhìn rõ mặt, cánh cửa đã “cạch” một tiếng đóng lại.
“Cô đang làm gì đấy?”
Một giọng nói lạnh nhạt quen thuộc vang lên từ phía sau, tôi lập tức như bị điểm huyệt, dáng vẻ oai phong nãy giờ lập tức biến thành con mèo cụp tai.
Quay đầu lại, liền bắt gặp đôi mắt như cười như không của Cố Cẩn.
Túi trong tay tôi bỗng như biến thành cục than hồng, tôi chẳng nghĩ ngợi gì, ném thẳng vào lòng anh ta.
Còn không quên trả đũa bằng chính lời anh từng nói:
“Tự tay mang trả cho anh đây, bác sĩ Cố.”
Cố Cẩn nhận lấy một cách rất chi là thuận tay, nhướng nhẹ mày, đôi mắt dài hơi nheo lại như có móc câu:
“Đi theo anh.”
Tôi lùi lại một bước theo bản năng, nhưng chợt nhớ ra mình còn chuyện chưa tính sổ, bèn cắn răng nói:
“Đi thì đi.”
Anh dẫn tôi vào một căn phòng làm việc độc lập. Bên trong đơn giản đến mức thô sơ – một chiếc giường, một cái bàn.
Ừm, và duy nhất một cái ghế, hiện tại đang bị anh chiếm giữ.
Cố Cẩn thản nhiên ngồi xuống, rất lịch sự mà nói:
“Mời ngồi.”
…Ngồi đâu?
Còn lại mỗi cái giường, chẳng lẽ bắt tôi ngồi lên bàn?!
Mí mắt tôi giật liên hồi.
Ba tháng chia tay, cái tên này càng ngày càng không biết xấu hổ.
Nhưng đúng lúc tôi định ngồi đại xuống mép giường thì anh đột nhiên đẩy ra một cái ghế khác thấp hơn, vốn bị che khuất sau bàn nên tôi không nhìn thấy.
Khóe miệng tôi giật giật:
“Cảm ơn.”
Vừa mới định đưa tay kéo ghế thì anh lại nhẹ nhàng đẩy nó ra xa.
Cố Cẩn ngẩng đầu lên, đường cong xương cổ trắng ngần nổi rõ cả gân xanh, giọng nói thì lại khiến tôi nghiến răng:
“Châu Châu, khi nãy…”
Anh chỉ về phía chiếc giường:
“Em định ngồi ở đó?”
Xàm! Là em không thấy có ghế!
Nhưng anh vẫn chưa dừng lại:
“Cũng không phải không được… Dù gì trước đây em rất thích làm loạn chỗ đó.”
Tôi lập tức kéo ghế lại, ngồi phịch xuống:
“Câm miệng.”
Lúc ngẩng đầu lên, đổi thành tôi đang nhìn anh từ dưới lên.
Cố Cẩn cũng hạ mắt xuống, giọng trầm thấp như có ý trêu chọc:
“Ừm?”
Cuối cùng cũng đến lượt tôi hỏi tội, tôi tuôn ra như bắn súng liên thanh:
“Hôm qua rõ ràng ca trực không chỉ có mình anh, Cố Cẩn, tôi hỏi anh – bác sĩ trực khác đi đâu rồi?!”
“Bác sĩ Trương có bệnh nhân đột xuất.”
Anh ta nói, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
“Nên anh mới đến khám cho em.”
Tôi: Ai tin anh thì đầu mọc nấm!
Tôi bật cười lạnh:
“Anh bịa tiếp đi.”
Thế nhưng Cố Cẩn chẳng buồn vòng vo:
“Ừ, anh bịa đấy.”
Sau lớp kính, ánh mắt anh phản chiếu hình bóng của tôi.
Anh khẽ bật cười, giọng nói như thấm vào xương:
“Châu Châu, anh có tư tâm.”
4
“Nó muốn quay lại với mày à?”
Con bạn tôi hỏi thẳng không vòng vo, “Mày đồng ý chưa?”
Tôi đảo mắt né tránh:
“Chưa…”
Nó liền thở dài một hơi dài như thể sắp tiễn tôi lên thuyền:
“Tao biết thế nào cũng tới ngày này mà. Hai người tụi mày chia tay đúng là… lý do không thể nào ‘có tâm’ hơn được nữa.”
Mà nói thật, lý do tôi chia tay với Cố Cẩn… Thật sự là khó mở miệng.
Tôi từng nghĩ anh ấy quá lạnh lùng, xa cách người lạ.
Mà đúng là thế thật, ngay cả tôi – bạn gái chính thức – cũng bị liệt vào dạng “người ngoài”.
Còn anh ấy thì lại nghĩ tôi quá chủ động, quá nhiệt tình, khiến anh không đỡ nổi.
Nhưng cái này không thể đổ lỗi cho tôi được!
Hồi đó Cố Cẩn đúng chuẩn mẫu “quân tử nhã nhặn”, “nam thần lạnh lùng”, bước ra là cả người như cục đá sống.
Muốn nắm tay anh thôi mà tôi phải chọn thời điểm thật chuẩn, ra tay nhanh, gọn, lẹ mới có thể chạm được một chút.
Mà ai lại có bạn trai như vậy chứ?!
Lúc còn chưa yêu thì là thử thách, nhưng yêu rồi… thành tra tấn tinh thần.
Sau một lần nữa bị từ chối nắm tay, anh cau mày nói:
“Châu Châu, về nhà rồi hẵng nắm.”